Giang Sở Y lăn từ trên cầu thang xuống vài vòng, cuối cùng lăn tới bậc thềm ở giữa thì ngừng lại.
Cô ta ngẩng đầu, trong mắt đều là nước mắt: "Chị, lần đầu tiên gặp nhau, em vốn định hòa thuận ở chung với chị, nhưng sao chị lại có thể ra tay tàn nhẫn, đẩy em ngã xuống như vậy chứ?"
Giang Dụ nhìn Giang Sở Y, lại ngây hết cả người.
Cái quỷ gì vậy? Nước mắt nói rớt là rớt! Oscar thiếu cô một chiếc cúp vàng!
Phía sau Giang Dụ truyền tới tiếng bước chân gấp gáp.
Vừa quay đầu lại, một bàn tay to đã vung lên mặt Giang Dụ, khiến cô ăn trọn một cái tát.
Cái tát này rất dùng sức, mặt cô lập tức sưng lên, xuất hiện năm dấu tay đỏ tươi.
Kiếp trước Giang Dụ chính là quán quân tán đả, lần này cô vốn nên tránh đi, nhưng vì bị thao tác vừa rồi của nữ chính làm cho giật mình, nên trong nhất thời không kịp phản ứng. Hơn nữa tốc độ của người trước mặt quá nhanh, nên cô không tránh được.
(Tán đả: Hay còn gọi là Sanshou, là một môn võ thuật đối kháng tự do của Trung Quốc, tập trung vào các kỹ thuật chiến đấu thực tế, đòi hỏi người tập phải thành thạo các kỹ năng võ thuật Trung Hoa. )
Giang Dụ tập trung nhìn lại, người trước mặt vô cùng xấu, đúng là anh trai ruột Giang Diệu của cô.
"Sao mày lại hư như vậy hả? Sở Y có ý tốt muốn làm thân với mày, thế mà mày lại đẩy con bé xuống lầu! Nếu em gái tao xảy ra chuyện gì, tao sẽ không tha cho mày!" Giang Diệu hung tợn nói rồi vội vàng bước xuống lầu kiểm tra vết thương cho Giang Sở Y.
Ký ức vừa phát tới đây, người nhà họ Giang ngồi trong phòng quan sát đã đứng ngồi không yên.
Mẹ Giang há to miệng: "Sao lại như vậy? Không phải đã nói lúc ấy là Giang Dụ đẩy Sở Y xuống lầu sao? Sao bây giờ lại là Sở Y tự lăn xuống lầu rồi vu oan cho Giang Dụ?"
"Không có khả năng, chuyện này không có khả năng!" Người giật mình nhất là Giang Diệu. Trong ấn tượng của anh ta, Giang Sở Y vẫn luôn là một cô bé đáng yêu, hiền lành, ngoan ngoãn. Lúc nhìn thấy người khác sẽ lộ ra nụ cười xinh đẹp tựa như gió xuân.
Sao con bé có thể làm ra chuyện như vậy được?
Đúng là Giang Sở Y đã cho anh ta ấn tượng quá tốt, nên khi thấy Sở Y khóc lóc nói Giang Dụ đẩy mình xuống cầu thang, Giang Diệu liền tin ngay. Sở Y được anh ta cưng chiều từ nhỏ tới lớn, nên anh ta không chịu được khi nhìn thấy con bé chịu chút ấm ức nào.
Anh ta sốt ruột muốn bảo vệ em gái, nên trực tiếp tát Giang Dụ một cái.
Một ngày trước khi chuyện này xảy ra, Sở Y khóc lóc đi tìm anh ta, nói ngày mai Giang Dụ về nhà họ Giang, có khi nào mọi người không cần con bé nữa không. Anh ta trả lời là không, dù cho ai trở lại, con bé vẫn là người em gái anh ta coi trọng nhất.
Anh ta còn suy nghĩ, vì không để Sở Y cảm thấy bị thiên vị, nên sau này phải đối xử với con bé tốt hơn, tuyệt đối không thể đối xử với Giang Dụ tốt hơn Sở Y.
Giang Diệu nhìn hình ảnh mình tát Giang Dụ trên màn hình, trong lòng dâng lên một tia áy náy.
Sao anh ta lại không biết phân biệt phải trái như thế, chưa hỏi rõ mọi chuyện mà đã đánh Giang Dụ chứ!
Nhưng rất nhanh, chút áy náy kia đã tan biến.
Dù sao Giang Dụ cũng không bị tổn hại gì. Hơn nữa, nếu so với những chuyện ác mà sau này nó làm ra, một cái tát này đã coi như là quá nhẹ!