Giang Uy chỉ cảm thấy tay mình như bị kìm sắt bóp chặt, không thể cử động, thậm chí đau đến thấu xương.
Ông ta ngẩng đầu lên, liền bắt gặp một đôi mắt lạnh lùng đang nhìn mình chằm chằm.
Giang Dụ run rẩy quay đầu lại, không ngờ là Hứa Nghiên Bạch đang đứng sau cô.
"Chú à, đánh con ruột của mình như vậy, chú thấy có hợp lý không?" Giọng Hứa Nghiên Bạch trầm thấp vang lên. Anh cố ý nhấn mạnh hai chữ "con ruột".
Chuyện nhà họ Giang ôm nhầm con năm đó từng được đăng lên mạng, gây chấn động một thời, Hứa Nghiên Bạch biết được cũng không có gì lạ.
"Tôi dạy con gái tôi, còn đến lượt cậu xen vào sao? Mau buông tay tôi ra!" Giang Uy vùng vẫy.
Hứa Nghiên Bạch buông tay, nhìn ông ta với ánh mắt lạnh băng: "Chú tận mắt nhìn thấy Giang Dụ đẩy Giang Diệu xuống nước sao? Giang Dụ mới là con ruột của chú, vậy mà chú không tin con gái ruột, lại đi tin lời đứa con bị ôm nhầm. Người ngoài nhìn vào còn tưởng Giang Sở Y là con riêng của chú nữa đấy."
"Cậu... Cậu đừng có mà nói bừa!" Giang Uy tức giận: "Từ nhỏ Sở Y đã ngoan ngoãn hiểu chuyện, sao con bé có thể nói dối được? Ngược lại là Giang Dụ, lớn lên ở nông thôn không được dạy dỗ đàng hoàng, từ đầu đến chân toàn là thói xấu! Tôi không tin nó chẳng phải là chuyện bình thường sao?"
"Chú cũng biết Giang Dụ đến từ nông thôn à? Vậy tôi hỏi chú, tại sao cô ấy lại phải sống ở nông thôn? Còn không phải vì người làm ba mẹ các người không làm tròn bổn phận đó sao? Một đứa con gái khó khăn lắm mới tìm lại được, chẳng phải nên bù đắp cho cô ấy thật tốt sao? Kết quả thì sao? Không những không bù đắp, lại còn ghét bỏ đủ điều! Đây chính là cách chú dạy con à?"
"Khi tôi đọc tin tức mà cạn lời luôn đấy. Chú không truy cứu trách nhiệm cái người giúp việc đã vứt con gái ruột của chú về nông thôn, mà còn thưởng cho bà ta một ngàn vạn, còn nói bà ta đã gửi cho chú một cô con gái tốt như vậy... Ai không biết còn tưởng bà ta là tình nhân cũ của chú nữa đấy!"
"Cậu... Cậu đừng có mà ngậm máu phun người!" Mặt Giang Uy đỏ gay.
"Giang Dụ bị thương nặng như vậy, các người không một ai hỏi lấy một câu, cũng chẳng ai băng bó cho cô ấy. Tôi xin hỏi, rơi xuống sông làm sao lại bị rạch ra một vết thương lớn như thế?"
Ba mẹ Giang đưa mắt nhìn nhau. Đúng vậy, họ chưa từng nghĩ đến chuyện đó. Rơi xuống sông, sao lại bị một vết thương lớn đến thế?
"Hãy nhìn theo hướng dòng nước chảy, phía đó có lưới sắt. Khả năng duy nhất là Giang Diệu bị nước cuốn đến lưới sắt kia. Giang Dụ vì cứu anh ta nên bơi tới đó, rồi bị lưới cào rách tay." Hứa Nghiên Bạch phân tích một cách lạnh lùng.
Cả nhà họ Giang đều sững người. Nếu suy luận vậy thì... Cũng rất hợp lý.
Giang Sở Y thấy phản ứng của họ thì hơi cuống lên: "Vết thương của chị là bị lưới cào lúc trôi dạt theo dòng nước, chứ không phải vì cứu người! Người cứu anh là con, rõ ràng là con mà!"
"Tôi tin Sở Y! Người cứu Giang Diệu chắc chắn là Sở Y! Còn Giang Dụ thì lòng dạ độc ác, vết thương đó là do nó tự làm tự chịu, hoàn toàn không phải vì cứu người!" Giang Uy hùng hồn đáp.
"Tôi cũng tin Sở Y!" Giang Diệu tiếp lời.
Suýt chút nữa thì Hứa Nghiên Bạch đã ôm trán.
Nếu Giang Dụ biết bơi, sao lại bị nước cuốn xa như vậy? Nếu không biết bơi, sao có thể bơi được một quãng xa như thế để quay lại?
Cả nhà họ Giang đều là đầu đất à?
[Nam thần ở đâu ra vậy, đúng là cái miệng nói thay lời tôi muốn nói!]
[Đã quá! Nói ra hết nỗi lòng của tôi luôn rồi!]
[Yêu chết mất thôi! Trong năm phút nữa tôi muốn có đầy đủ thông tin của anh chàng này! Không cho là tôi quỳ đấy!]
[Nhà họ Giang hết thuốc chữa rồi à? Phân tích rõ ràng vậy mà vẫn tin Giang Sở Y? Giang Dụ đúng là bị rơi vào hố não tàn rồi!]