Chương 3

Ký Ức Bị Công Chiếu, Thiết Lập Ác Nữ Sắp Sụp Đổ!

Nhất Chỉ Miêu Lư 13-10-2025 01:17:01

Trong cốt truyện chính, nguyên chủ Giang Dụ vô cùng ngu xuẩn, lúc nào cũng đối đầu với nữ chính Giang Sở Y. Vì để sắm tốt vai nhân vật này, Giang Dụ coi cái chết chỉ là phù du. Cái gì xấu thì dành làm, cô không sợ đắc tội với người khác, chỉ sợ người khác mắng mình không đủ tàn nhẫn! Hiểu lầm? Không cần giải thích! Bị hãm hại? Càng tốt! Có chuyện xấu thì nhào vào nhận liền! Dưới sự nỗ lực không ngừng nghỉ. Cuối cùng, giữa những tiếng chửi rủa vang trời của hàng vạn người, Giang Dụ đứng trên pháp trường, chuẩn bị nhận án tử hình. Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Giang Dụ đứng lên, hệt như một người lãnh đạo đi thị sát dân tình mà nhìn lướt qua đám người bên dưới, rồi mỉm cười gật đầu đầy hài lòng. Người biết thì hiểu là cô sắp bị xử bắn. Người không biết, còn tưởng là cô vừa đạt được thành tựu tầm cỡ quốc tế nào đó, đang đứng đây chuẩn bị nhận huân chương danh dự. Thấy Giang Dụ đứng dậy, đám đông bên dưới càng mắng to hơn. Tiếng người ồn ào hỗn loạn, cô cũng chẳng nghe rõ rốt cuộc họ đang mắng gì. Giang Dụ nghiêng đầu, đưa một tay lên chụm bên tai như muốn khuếch đại âm thanh. Dưới ánh nắng chói chang của mặt trời, chiếc còng màu bạc trên tay cô khúc xạ ra ánh sáng rực rỡ. Cô rất kiêu ngạo mà tỏ vẻ "Tiếng của mấy người chưa đủ lớn, tôi nghe không rõ"! Mắng chửi đi! Mắng càng ác thì tôi càng vui! Cô như đang thấy 100 tỷ mọc cánh, lắc lư từng chút một bay về phía mình. Dân chúng vây xem bên dưới pháp trường nhìn thấy hành động này của cô thì đều ngây người. Chết tới nơi rồi mà còn không biết xấu hổ như vậy sao? Ngay lập tức, có người đứng ra tổ chức mọi người đồng thanh hô vang khẩu hiệu: "Giang Dụ không biết xấu hổ! Giang Dụ không biết xấu hổ!" Tiếng hô rung trời lệch đất. Giang Dụ lười biếng nhìn lướt qua họ, không khỏi cảm thán trong lòng rằng tố chất của dân chúng nơi này quá thấp. Cô đã cho cơ hội rồi, vậy mà họ chỉ biết nói một câu không biết xấu hổ thôi sao? Cô nâng mắt lên, nhìn về phía phòng quan sát chính nằm dưới đài, đó là nơi cách cô gần nhất, cũng là chỗ dành riêng cho người thân và bạn bè. Cô xuyên tới nơi này mười năm, không có bạn bè nào cả. Người ngồi ở đó chính là ba mẹ, anh trai và ba nam chính trong sách. Sáu người, chỉ có đôi mắt của mẹ cô là đang rưng rưng ánh nước, khiến trong lòng Giang Dụ có chút rung động. Những người còn lại đều nhìn cô với vẻ lạnh lùng, trong mắt chứa đầy hận thù, phảng phất như đang nói cô bị trừng phạt như vậy là đúng tội.