Giang Dụ nhìn Hứa Nghiên Bạch đang đứng chắn trước mặt mình, mắt mở to.
Không phải chứ, đại ca à, anh đừng làm loạn nữa có được không? Tôi sắp gánh tội thành công rồi mà!
Giang Sở Y nhìn thấy Hứa Nghiên Bạch đứng ra vì Giang Dụ thì âm thầm siết chặt nắm tay.
Hứa Nghiên Bạch, rốt cuộc chị ta cho anh uống thuốc mê gì? Sao anh lại tin chị ta vô điều kiện như vậy chứ!
Giang Sở Y lại nhớ đến cảnh Hứa Nghiên Bạch mắng mình là "trà xanh chết tiệt", còn bảo mình cút đi, trong lòng vô cùng ấm ức.
Hứa Nghiên Bạch nói một tràng không ngừng, khiến cô giáo Lưu lúng túng, không biết phải nói gì.
Thật ra cô giáo Lưu cũng biết việc định tội Giang Dụ có hơi gượng ép, nhưng cô ta nhìn ra được ý của Giang Sở Y.
Trước đó không lâu, Giang Sở Y vừa tặng cô ta một chiếc xe thể thao, cô ta cũng thấy rõ hai chị em này không hòa thuận, nên trong tình huống đó, cô ta chỉ có thể thiên vị Giang Sở Y.
Trước màn hình điện thoại, cô giáo Lưu nhìn buổi phát sóng ký ức trực tiếp, trong lòng ngày càng thấp thỏm.
Cô ta đã sớm không còn dạy ở Trường Nhất Trung tại thành phố Nguyên nữa, không biết sao lại bị điều về vùng Tây Bắc hẻo lánh.
Trước đó không lâu, lớp mà cô ta phụ trách vừa xảy ra một vụ bắt nạt học sinh, cô ta không những không bảo vệ học sinh bị hại, mà còn nói với em ấy rằng: "Tại sao các bạn không thích em? Không muốn làm bạn với em? Em không biết tự xem lại mình à?"
Sau này sự việc bị lộ, lan truyền lên mạng, cô ta bị Sở Giáo dục điểm danh phê bình, trường học cũng ghi cô ta một lỗi nặng.
Cô ta biết đời này mình không thể được bầu chọn là giáo viên xuất sắc nữa.
Từ đó về sau, cô ta sống dè dặt, sợ phạm sai lầm, chỉ mong bình an đến lúc nghỉ hưu.
Nhưng cô ta tính đủ đường cũng không ngờ lại có thiết bị trích xuất ký ức ra đời.
Hành vi bất công của cô ta lại bị phát trực tiếp ra toàn quốc.
Giờ cô chỉ còn biết thầm cầu nguyện, đừng có thêm phốt nào của cô ta bị phơi bày. Dù gì cô ta đã nhận không ít hối lộ...
Một khi những việc đó bị lộ, mất việc là nhẹ, thậm chí còn có thể phải ngồi tù...
Tại Sở Giáo dục.
Hôm nay vừa hay mất điện, mấy lãnh đạo rảnh rỗi ngồi trong phòng họp, có một lãnh đạo lấy điện thoại ra, mọi người cùng xem buổi phát sóng ký ức trực tiếp.
"Hiện nay hiện tượng bắt nạt học đường xảy ra rất thường xuyên, đã nhiều lần trở thành đề tài nóng trên mạng xã hội."
"Là những người làm công tác giáo dục, điều chúng ta cần làm là tạo ra một môi trường công bằng, chính trực cho học sinh. Khi học sinh bị oan, thầy cô trong trường nhất định phải đứng ra bảo vệ lẽ phải. Kiên quyết phản đối kiểu giáo viên nhắm mắt làm ngơ, thiên vị kẻ bắt nạt."
"Ngoài ra, vấn đề giáo viên nhận quà cáp cũng cần được điều tra nghiêm ngặt. Cho dù là chuyện xảy ra từ nhiều năm trước, chỉ cần tra ra được sự thật thì tuyệt đối sẽ không dung thứ!"
Vị lãnh đạo lớn nhất lên tiếng, các lãnh đạo khác liên tục gật đầu.
Ánh mắt của vị lãnh đạo lớn dừng lại trên màn hình điện thoại, chỉ vào cô giáo Lưu trên màn hình: "Giáo viên này, tôi thấy có vấn đề. Hãy hợp tác với Ủy ban Kỷ luật để điều tra thêm."
Thấy cô giáo không nói được câu nào, Lộ Ngạn Thành bước ra khỏi đám đông.
"Giang Sở Y là nhân chứng, tôi tin lời cậu ấy nói. Giang Sở Y sẽ không nói dối."
Hứa Nghiên Bạch nhìn Lộ Ngạn Thành không biết từ đâu chui ra, cảm thấy vô cùng cạn lời.
"Cậu nói cậu tin Giang Sở Y, thì lời cậu ta nói đã thành bằng chứng rồi à? Vậy còn cần cảnh sát làm gì? Còn cần chứng cứ làm gì nữa? Cậu nói một câu là tất cả vụ án đều phá được hết à?"
Hai chàng trai đứng đối mặt nhau, sắc mặt đều không mấy thiện cảm, bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng.
"Tôi mặc kệ, tôi vẫn tin vào Giang Sở Y." Lộ Ngạn Thành là người hơi khù khờ, không biết tranh luận như Hứa Nghiên Bạch, chỉ biết máy móc lặp lại một câu.