Chương 42

Ký Ức Bị Công Chiếu, Thiết Lập Ác Nữ Sắp Sụp Đổ!

Nhất Chỉ Miêu Lư 13-10-2025 01:16:59

[Loại người như vậy sao xứng làm giáo viên? Nhìn dáng vẻ xu nịnh người trên, đạp người dưới của cô ta là biết nhận quà không ít lần rồi, đề nghị điều tra cô ta!] [Anh em ơi anh em ơi, mau tới xem cái này đi! (Trường cấp ba thành phố Z xảy ra bạo lực học đường, giáo viên chủ nhiệm làm ngơ). ] Trong thời gian ngắn, sự kiện #Trường cấp ba thành phố Z xảy ra bạo lực học đường, giáo viên chủ nhiệm làm ngơ# đã leo lên hot search. Trong video, một cô gái bị đánh đến mức bầm tím mặt mũi khóc lóc thảm thiết. "Họ đè tôi xuống đất đánh, còn cắt tóc tôi, cởi đồ tôi, bôi màu lên người tôi... Càng quá đáng hơn là, còn quay lại video nữa..." "Cô giáo chủ nhiệm lớp chúng tôi, cô Lưu, sau khi biết chuyện thì hoàn toàn không quan tâm, còn nói: "Sao người ta không bắt nạt người khác mà lại bắt nạt em, em không biết tự xem lại bản thân mình xem có vấn đề gì à"... Hu hu hu..." [Tức chết mất, sao trên đời lại có chuyện như vậy chứ! Quá đáng quá rồi!] [Ôi trời, giáo viên này cũng họ Lưu. Không phải là cô Lưu kia đấy chứ? Mau điều tra cô ta! @Phòng giáo dục Thành phố Nguyên @Phòng giáo dục thành phố Z!] [Tôi tra trên mạng rồi, hai giáo viên trùng tên, chính là cùng một người!] [Mau đi điều tra cô ta đi! @Phòng giáo dục Thành phố Thành @Phòng giáo dục thành phố Z!] Phòng giáo dục thành phố Z, văn phòng giám đốc. Chuông điện thoại vang lên. Giám đốc nhấc máy. "Xin chào, giám đốc Vương, chúng tôi là Phòng giáo dục Thành phố Nguyên. Chúng tôi vừa phát hiện một giáo viên có dấu hiệu vi phạm nghiêm trọng. Trước đây cô ta là giáo viên ở Thành phố Nguyên, sau được điều tới thành phố Z dạy học, mong phía thành phố Z phối hợp điều tra." Cô giáo Lưu nhìn dòng bình luận xuất hiện trên điện thoại, sống lưng ngày càng lạnh toát. Chuyện cô ta làm ở thành phố Z cũng sắp không giấu được nữa rồi sao... Không đâu, không thể nào, cô ta chỉ xử lý không tốt mâu thuẫn giữa các học sinh mà thôi. Chuyện cô ta nhận hối lộ được làm rất kín đáo, sẽ không ai biết đâu... Ký ức lại tiếp tục phát. Ở sân trường, lớp trưởng đã về trước. Giang Sở Y bước tới chỗ Giang Dụ. Giang Sở Y vẫn chưa biết chuyện cô giáo Lưu bị điều đi, cũng không biết Giang Dụ đã được miễn phạt đứng. Cô Lưu là người rất tham tiền, muốn khiến bà ta làm việc cho mình thì phải dùng tiền đập vào mặt. Chiếc xe thể thao mấy hôm trước, là Giang Sở Y dùng tiền tiêu vặt tích góp nửa năm mới mua được để tặng cho cô giáo. Nhưng số tiền đó bỏ ra rất đáng. Đường còn dài, bây giờ mới lớp 10, sau này có rất nhiều chuyện cần nhờ đến cô giáo Lưu. Ví dụ như, cô ta có thể bảo cô giáo Lưu luôn nhằm vào Giang Dụ, khiến chị ta chịu đựng tra tấn tinh thần. Người bị kẻ có quyền thế bắt nạt rất dễ nghĩ quẩn, nếu vì vậy mà chị ta tự sát thì là tốt nhất, nếu không cũng sẽ khiến chị ta chùn bước, ngoan ngoãn quay về nông thôn. Bây giờ cô ta phải đến trước mặt Giang Dụ châm chọc vài câu, sau đó cảnh cáo chị ta, bảo chị ta nên biết điều mà rời khỏi gia đình này. "Cô lại tới làm gì?" Giang Dụ bực bội hỏi. "Bị phạt đứng có cảm giác thế nào? Có phải rất tuyệt không? Tổng cộng bảy ngày lận đấy, phải phơi nắng bảy ngày liên tục, nghĩ thôi đã thấy sung sướng rồi." Giang Sở Y cười nói. "Rốt cuộc cô muốn nói gì?" Giang Dụ lười nhác đáp. Xem ra Giang Sở Y vẫn chưa biết chuyện hình phạt của cô bị hủy, cũng không biết cô giáo Lưu bị điều đi rồi. Cô không có hứng đấu khẩu với Giang Sở Y. "Tôi muốn nói, nếu chị biết điều thì nên nói với ba mẹ là chị không quen sống ở thành phố, muốn quay lại nông thôn. Nếu không, chị còn ở đây một ngày, tôi sẽ nhằm vào chị một ngày. Tôi sẽ khiến cho tất cả mọi người ghét chị, cô lập chị, để chị nếm trải cảm giác bị cả thế giới ruồng bỏ, bị hàng vạn người phỉ nhổ!"