Chương 40

Ký Ức Bị Công Chiếu, Thiết Lập Ác Nữ Sắp Sụp Đổ!

Nhất Chỉ Miêu Lư 13-10-2025 01:17:00

Hừ, lát nữa vào lớp sẽ bắt nó đọc thuộc công thức. Mấy công thức mới, khó nhất, xem nó có đọc nổi không. Không đọc nổi thì ra sân trường đứng! Đứng phơi nắng cùng với Giang Dụ luôn! Cô Lưu nghĩ vậy, khóe môi không khỏi nhếch lên một nụ cười. Kẻ khiến cô ta khó chịu, cô ta cũng phải khiến kẻ đó khổ sở! À đúng rồi, mấy hôm trước cô ta vừa nộp hồ sơ ứng tuyển làm giáo viên ưu tú. Bên trên đã sắp xếp ổn thỏa, suất lần này chắc chắn có cô ta, không còn gì phải nghi ngờ nữa. Sau khi được chọn là giáo viên ưu tú, lương mỗi tháng ít nhất tăng thêm một nghìn tệ. Đến lúc đó, có thể nhân tiện khoe một chút với họ hàng bạn bè. Trẻ tuổi như vậy mà đã được chọn làm giáo viên ưu tú, cô ta đúng là người thắng trên đời! Nghĩ đến đây, cô ta cảm thấy như gió xuân đang phả vào mặt, sắc mặt hồng hào rạng rỡ. Vừa bước vào văn phòng, hiệu trưởng đã chờ sẵn bên trong. "Tiểu Lưu à, tôi có chuyện muốn nói với cô. Sáng nay không thấy cô, nên tôi đợi trong văn phòng cô một lát. Cô theo tôi tới đây một chút." Cô Lưu liếc đồng hồ, cô ta không hề đi trễ, thậm chí còn đến sớm mười phút. Chẳng lẽ cô ta đã ưu tú đến mức được hiệu trưởng đích thân tới tìm rồi? Đến mức hiệu trưởng phải chờ cô ta ở trong văn phòng? Hiệu trưởng tìm cô ta, nhất định là để nói về chuyện bình chọn giáo viên ưu tú. Nhanh vậy mà đã có kết quả rồi sao? Thật tốt quá đi mất! Cô ta thu lại nụ cười trên mặt một chút, dù sao cũng không thể để người ta thấy mình vui mừng quá lộ liễu, làm người vẫn phải sâu sắc một chút. Vào văn phòng hiệu trưởng, cô ta đầy mong đợi nhìn hiệu trưởng. "Tiểu Lưu à, gần đây công việc của cô làm rất tốt." Hiệu trưởng nói. Cô giáo Lưu mím môi cười, vừa mới bắt đầu đã khen người ta rồi, thật ngại quá đi! "Cô là nhân tài hiếm có trong ngành giáo dục. Vì vậy, bên trên quyết định điều cô đến thành phố Z làm công tác giáo dục." Nụ cười trên mặt cô giáo Lưu cứng đờ tại chỗ. Cô ta nghi ngờ mình nghe nhầm. "Hiệu trưởng, thầy có nói nhầm không, tôi... Phải đến thành phố Z sao?" Thành phố Z khí hậu khắc nghiệt, dân cư thưa thớt, lương lại thấp, chẳng ai muốn đến đó cả. "Tôi không nói nhầm. Đây cũng là ý kiến từ cấp trên, cảm thấy một nhân tài xuất sắc như cô, không đưa đi giảng dạy tiền tuyến thì quá lãng phí." "Vậy còn thu nhập..." Cô giáo Lưu cảm thấy, chẳng lẽ lần này trợ cấp đặc biệt nhiều nên mới giao suất này cho cô ta, để cô ta xuống dưới kiếm chút tiền? "Nơi đó chắc chắn không bằng thành phố Nguyên. Nhưng xét đến việc cô có nhiều năm kinh nghiệm giảng dạy, chắc chắn sẽ nhiều hơn người khác, lương tháng là 2000 tệ." Cô giáo Lưu sững người ngay tại chỗ. Hai nghìn tệ một tháng thì làm được gì cơ chứ? Hiện tại lương của cô ta là mười nghìn tệ một tháng cơ mà! Trong lòng cô ta vẫn còn ôm hy vọng, chẳng lẽ chỉ là đưa cô ta xuống dưới lấy kinh nghiệm, sau đó sẽ đề bạt cô ta? "Vậy hiệu trưởng, khi nào tôi có thể quay lại?" "Quay lại? Tiểu Lưu à, là một giáo viên nhân dân, cô nên có giác ngộ, dạy dỗ trẻ em thật tốt là mục tiêu lớn nhất của chúng ta. Sao có thể nghĩ đến chuyện quay lại chứ?" Cô giáo Lưu hoàn toàn ngơ ngác. Không phải chứ, tại sao lại như vậy? "Hiệu trưởng, chắc chắn là thầy nhầm rồi phải không? Chẳng phải trước đây tôi còn đang tham gia bình chọn giáo viên ưu tú sao? Danh sách lần này lẽ ra phải có tôi mà..." "Ban đầu đúng là có cô, nhưng giáo viên ưu tú là do thành phố Nguyên chúng ta bình chọn, giờ cô phải xuống thành phố Z giảng dạy, dĩ nhiên không nằm trong phạm vi giáo viên ưu tú nữa rồi." Cô giáo Lưu hoàn toàn mơ hồ. Có phải cô ta vẫn chưa tỉnh ngủ, thực ra tất cả chỉ là một giấc mơ không? Cô ta véo mạnh vào cánh tay mình một cái. Đau. Rất đau. Cơn đau khiến cô ta tỉnh táo lại. "Không phải đâu, hiệu trưởng, sao lại thành ra thế này được? Chẳng phải trước đó đã nói rõ rồi sao..." Cô giáo Lưu cuống quýt đứng dậy, suýt nữa thì bật khóc.