Chương 27

Ký Ức Bị Công Chiếu, Thiết Lập Ác Nữ Sắp Sụp Đổ!

Nhất Chỉ Miêu Lư 13-10-2025 01:17:00

Hứa Nghiên Bạch còn định tranh luận tiếp thì Giang Dụ đã lên tiếng: "Thôi đi, nói với họ cũng vô ích. Tôi không cần họ tin tôi." Cô thật sự không cần họ tin. Nếu họ tin rồi, coi như nhiệm vụ hệ thống thất bại, cô sẽ không thể quay về được nữa! Hứa Nghiên Bạch rất thông minh, không thể để anh ấy phân tích ra chân tướng được. Nếu không, cô sẽ mất toi 100 tỷ tệ mất! Giang Dụ vội kéo Hứa Nghiên Bạch rời khỏi nơi đó. Hứa Nghiên Bạch đưa cô về lều của mình. Trong lều không có gió lạnh, vừa vào đã cảm thấy ấm áp hơn hẳn. "Không ngờ cậu ở nhà họ Giang lại sống khổ như vậy." Hứa Nghiên Bạch bĩu môi, tìm trong lều một chiếc chăn dày, đưa cho Giang Dụ. Giang Dụ vội đón lấy, lau khô người và tóc: "Cũng thường thôi, toàn một lũ não tàn cả, tôi cũng chẳng để tâm. Nhưng cậu đúng là có cái miệng biết nói thay lòng tôi, vừa nãy chửi đã quá trời." "Phải thế chứ. Với tâm lý của cậu tốt thật đấy." Hứa Nghiên Bạch nhìn cô cười nhẹ, thật sự ngưỡng mộ sự lạc quan của Giang Dụ. "Cậu tin tôi đến vậy sao?" Giang Dụ hỏi. Cô chắc chắn Hứa Nghiên Bạch đến sau, không thể thấy được cảnh cô cứu người. "Người sáng suốt đều nhìn ra được, cậu bị thương là vì cứu người. Hơn nữa, tôi tin con người cậu." Hứa Nghiên Bạch nhìn cô bằng đôi mắt đen sâu thẳm, nói rất nghiêm túc. "Vậy cậu nói xem, con người tôi thế nào?" Giang Dụ nhớ không ra mình từng có tương tác gì đặc biệt với anh, sao lại để lại ấn tượng? "Cậu ấy à..." Hứa Nghiên Bạch liếc sang trái suy nghĩ một lát rồi nói: "Rất lương thiện, cũng rất lạc quan." Giang Dụ hơi khựng lại. Từ khi đến thế giới này đến giờ, cái gọi là "người nhà" chưa bao giờ tin tưởng cô. Họ chỉ biết trách móc, vu oan, chỉ trích cô. Tuy cô mặt dày, nhưng cũng có lúc bị ảnh hưởng. Đây là lần đầu tiên có người tin cô, đứng ra vì cô, bênh vực cô. Trong lòng Giang Dụ cảm thấy vô cùng ấm áp. Không biết Hứa Nghiên Bạch lôi một hộp y tế từ đâu ra, bên trong có đủ thứ nào là bông, cồn, thuốc đỏ, băng gạc... "Anh trai à, chỉ đi cắm trại thôi mà, có cần mang đủ thứ thế này không?" Giang Dụ kinh ngạc hỏi. "Ha ha, tôi thích chuẩn bị kỹ càng thôi. Nào, để tôi xử lý vết thương cho cậu." Cơ thể Giang Dụ đã dần ấm lại, cô ngồi xuống, ngoan ngoãn duỗi tay ra để Hứa Nghiên Bạch xử lý vết thương cho mình. Anh rất nghiêm túc, tay chân cực kỳ nhẹ nhàng. Hai người ở rất gần nhau. Giang Dụ nhìn đôi môi mỏng đỏ hồng của Hứa Nghiên Bạch, chợt nhớ đến một dòng bình luận đã từng nhìn thấy trên mạng xã hội ở trường: [Môi của Hứa Nghiên Bạch đẹp thật đấy, nếu được hôn một cái thì chết cũng cam lòng. ] Môi của anh gần ngay trước mắt, chỉ cách khoảng mười phân, trông mềm mại, gợi cảm, lại nằm trên gương mặt như kiệt tác của Nữ Oa, khiến người ta rung động không thôi. Thật sự rất muốn hôn một cái... Giang Dụ nuốt nước bọt. Không đúng, cô đang nghĩ cái quái gì vậy? Không được nghĩ, không được nghĩ... Cô lắc mạnh đầu để mình tỉnh táo lại. Bình tĩnh, lý trí lên nào Giang Dụ! Mày là người phụ nữ có lý tưởng vĩ đại! Mày phải mang 100 tỷ tiền mặt về nhà! Mày còn phải cứu ông nội nữa mà. Không thể yêu đương ở đây được. Càng không thể yêu Hứa Nghiên Bạch! Nếu không, cốt truyện sẽ đi lệch, cô sẽ không thể quay về được nữa. Mà trong nhiệm vụ hệ thống, hoàn toàn không nhắc gì đến Hứa Nghiên Bạch. Dù sao anh cũng không phải nam chính. Như vậy thì hai người cũng không cần có bất kỳ liên hệ nào nữa. Giang Dụ nghĩ, chi bằng hôm nay nói rõ ràng luôn cho dứt khoát. Từ đây về sau, đường ai nấy đi. Cô về nhà ôm trọn một trăm triệu tệ, không vướng bận gì đến Hứa Nghiên Bạch cả. Nhưng không biết Hứa Nghiên Bạch lại lôi ra một cái máy sấy tóc từ đâu, bắt đầu sấy tóc cho cô. Giang Dụ lập tức giật lấy máy sấy, tự mình làm. "Cảm ơn, để tôi tự làm." Hứa Nghiên Bạch hơi sững lại. "Vì sao hôm nay cậu lại giúp tôi? Chẳng lẽ là vì thích tôi à?" Giang Dụ hỏi thẳng luôn.