"Rõ!" Đám người nhanh chóng rời đi.
Giang Dụ đã đi bộ suốt ba tiếng đồng hồ, cả người gần như rã rời.
Cô bị thương, thời tiết thì lạnh buốt. Dù thân thể này vốn khỏe mạnh, từ khi cô xuyên đến đây cũng thường xuyên rèn luyện nhưng...
Bị thương + Đường xa + Gió lạnh, Combo hành xác chính hiệu!
Người nhà họ Giang? Không một ai gọi điện hỏi han lấy một cuộc.
Sau hai tiếng, cô bắt đầu thấy đói.
Đáng tiếc, thức ăn đều ở chỗ đám người nhà họ Giang. Cô đành nhịn, đợi đến nội thành rồi lại mua ăn.
Ai ngờ, ở cái nơi hoang vu hẻo lánh thế này mà lại có... áy bán hàng tự động?
Giang Dụ đứng trước máy bán hàng, cạn lời.
Truyện xuyên thư đúng là không thể lý giải bằng lẽ thường được. Cô xuyên qua làm nữ phụ ác độc, đi đường hoang vắng cũng có đồ ăn phục vụ tận răng.
Mà ngó kỹ lại...
Toàn là món cô thích!
Đây không phải chính là "vừa buồn ngủ đã có người dâng gối đầu" đấy à?
Nhưng Giang Dụ nhanh chóng tỉnh táo lại.
Không đúng. Quá trùng hợp.
Cô vừa đói, liền có thức ăn và nước uống hiện ra ngay trước mặt?
Chẳng lẽ là... Có người cố ý chuẩn bị?
Nhưng cô lại lắc đầu ngay.
Ai có thể vì một nữ phụ ác độc như cô mà làm chuyện này?
Cô đâu có chỗ dựa gì, còn nam chính duy nhất của cô là Hứa Nghiên Bạch thì chỉ là con nhà trung lưu thôi, làm gì giàu đến độ cài cả máy bán hàng phục vụ giữa núi rừng?
Giang Dụ rút điện thoại, quét mã, mua vài thứ ăn uống rồi vừa đi vừa nhâm nhi trong tâm trạng hả hê.
Trên ghế sofa, Hứa Nghiên Bạch đang nhìn màn hình lớn, khoảnh khắc Giang Dụ vui vẻ ăn bánh ngọt được chiếu ra trong góc nhìn người thứ nhất.
Dù không thấy mặt, anh vẫn tưởng tượng được dáng vẻ mãn nguyện đó... Ánh mắt cong cong, khóe môi khẽ nhếch lên...
Khóe môi anh cũng không kìm được mà cong lên theo.
Một nụ cười rất dịu dàng. Rất nuông chiều.
Hình ảnh trên màn hình lại thay đổi.
Trước mắt là đám học sinh mặc đồng phục, nhưng khung cảnh không phải trong trường học.
Bốn phía có rất nhiều động vật nhỏ, trông như một trung tâm cứu hộ động vật.
[Tới rồi tới rồi! Đây chính là cảnh Giang Dụ hành hạ động vật đó! Cả bãi đầy xác động vật! Không hiểu sao cô ta nỡ xuống tay như thế!]
[Trước kia Giang Dụ còn hiền lành lắm mà, sao chưa bao lâu đã biến thành kẻ độc ác như vậy?]
[Dù trước kia cô ta có tốt thế nào đi nữa thì hành hạ động vật là không thể tha thứ!]
Trên ghế quan sát, Giang Diệu nhìn Giang Dụ, ánh mắt đầy mâu thuẫn.
Hiện tại, anh ta đã chấp nhận việc Giang Dụ là em gái ruột của mình.
Nhưng vụ ngược đãi động vật cũng là thật. Con bé từng giết "Tiểu Ái" mà anh ta yêu quý nhất.
Anh ta có nên tha thứ không?
Trên màn hình, Giang Dụ đang đi bộ chán nản, theo sau là cô giáo chủ nhiệm họ Lưu.
Đây là chuyến đi thực tế do trường tổ chức, đến trạm cứu hộ động vật để khơi dậy tình yêu thương của học sinh với động vật.
Cô giáo Lưu đang xem điện thoại, vừa nhìn thấy mình trên màn hình livestream, tay liền quýnh lên suýt đánh rơi cả điện thoại.
Chuyện sắp tới sẽ hủy hoại cả sự nghiệp của cô ta.
Năm đó, vì muốn lấy lòng Giang Sở Y (người thường xuyên tặng quà cho mình), cô ta không cần hỏi han gì, đã vội vàng quy kết Giang Dụ là kẻ giết động vật.
Dù hiện giờ sự nghiệp cô ta chẳng ra sao, nhưng nếu vụ việc năm đó bị khui lại, chắc chắn cô ta sẽ bị netizen đào mộ, đến mức mất luôn cả bát cơm.
Thế nhưng giờ đang phát sóng toàn quốc, muốn rút cũng không rút được...
Trong khi đó, Giang Dụ lại chẳng quan tâm lắm đến đám động vật xung quanh.
Chỉ có một suy nghĩ trong đầu: [Quá gian nan! Làm nữ phụ ác độc đúng là quá khó!]
Rốt cuộc phải làm sao để đạt được kết cục tiêu chuẩn của vai nữ phản diện đây?
Muốn bị người người ghét cũng không phải chuyện dễ gì mà!
"Chị ơi, lại đây, em cho chị xem cái này nè!" Giang Sở Y cười hiền như thiên thần mà gọi cô lại.