Giang Dụ đẩy cửa phòng rượu dưới tầng hầm ra.
[Trời ạ, định vào phòng rượu sao?]
[Nghe nói phòng rượu của nhà họ Giang là có một không hai ở Thành phố Nguyên, bên trong chứa rất nhiều rượu quý! Cảm ơn chị Dụ, cuối cùng cũng được nhìn thử một lần rồi!]
[Chị Dụ muốn làm gì? Đừng nói là định đại náo phòng trữ rượu đấy nhé? Xưa kia có Tôn Ngộ Không đại náo thiên cung, ngày nay có Giang Dụ đại não phòng trữ rượu!]
Ánh vào mi mắt mọi người chính là đủ loại rượu, muôn màu muôn vẻ.
Kiếp trước, tuy Giang Dụ rất xuất sắc, nhờ vào sự nỗ lực của bản thân mà có được thu nhập đáng kể, nhưng cô không xuất thân từ danh môn vọng tộc, hoàn cảnh gia đình khi còn nhỏ cũng chẳng khá khẩm gì.
Những chai rượu ở đây, phần lớn cô chưa từng thấy qua. Trên nhãn chai còn có rất nhiều chữ mà cô không biết là ngôn ngữ nước nào, Giang Dụ hoàn toàn không đọc hiểu nổi.
Thấy Giang Dụ đưa tay đẩy cánh cửa phòng rượu ngầm, Giang Uy bất giác thấy tim mình treo lơ lửng.
Bên trong đó toàn là những chai rượu quý mà ông ta nâng niu suốt mấy chục năm trời!
Nhiều chai trong số đó là ông ta bắt đầu sưu tầm từ thời còn rất trẻ, còn có vài chai là ông ta cất công săn được ở các buổi đấu giá hay triển lãm rượu đẳng cấp quốc tế.
Những chai rượu này, bình thường Giang Uy đến uống còn tiếc, có khách quý đến nhà cũng không nỡ mang ra đãi, lại càng không chia cho người nhà.
Dù vậy, ông ta vẫn thường xuyên xuống phòng rượu ngắm nghía một chút cho thỏa lòng, nhưng số lượng rượu trong đó thật sự quá nhiều, ông ta cũng không thể kiểm soát hết được. Giang Dụ có từng động vào hay không, ông ta cũng không dám chắc.
Ông ta chỉ có thể âm thầm cầu nguyện trong lòng, mong là Giang Dụ chỉ tò mò bước vào nhìn chơi một chút, chứ chưa đụng đến gì cả.
Nhưng bên trong, Giang Dụ lại đang rất thoải mái chọn rượu.
Mao Đài 20 năm? Mở một chai!
Lafite 1982? Mở một chai!
Rượu phiên bản giới hạn từ nhà rượu nổi tiếng Anh quốc? Mở nốt luôn!
Sau khi mở liên tục tám chai, cuối cùng Giang Uy đã không thể ngồi yên được nữa.
"Nghiệt súc, nghiệt súc! Sao tao lại sinh ra cái thứ súc sinh như mày chứ!" Giang Uy dùng một tay ôm ngực, một tay chỉ vào màn hình hét lên.
Ông ta cảm giác như cả người mình sắp nức ra rồi, lồng ngực nặng nề tới mức không thở nổi, trái tim run rẩy, tức muốn nổ phổi.
"Ba, ba đừng kích động... Chỉ là mấy chai rượu mà thôi..." Giang Diệu nhìn thấy dáng vẻ phẫn nộ của Giang Uy thì luống cuống tay chân an ủi.
"Mấy chai rượu... Mà thôi?" Giang Uy chậm rãi quay đầu nhìn Giang Diệu: "Mày có biết đó là rượu gì không?"
"Lafite 82 đó!"
"Còn có chai kia, là tao tự mình ngồi máy bay sang tận Tây Ban Nha, bỏ ra 5 triệu đấu giá từ hoàng gia mang về..."
"Giang Dụ! Tao muốn giết mày!"
Ông ta quay phắt lại, mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm Giang Dụ. Đối diện, Giang Dụ vẫn rất hòa nhã gật đầu, mỉm cười với ông ta, khiến Giang Uy tức đến nỗi gần như hộc máu.
Giang Diệu nhìn bộ dạng của ba Giang thì có hơi chột dạ.
Thật ra, anh ta cũng đã từng làm việc này.
Chẳng qua một lần anh ta chỉ dám mở một chai Mao Đài, uống thử một hớp rồi phát hiện bên trong toàn là nước, nghĩ thầm không ngờ ba lại mua trúng rượu giả.
Nhưng anh ta không dám nói cho ba biết. Dù sao ba cũng không thích anh ta, nếu biết anh ta lén uống trộm rượu, chắc chắn sẽ càng không thích hơn.
Từ từ, Giang Diệu đột nhiên cảm thấy chai Mao Đài mà Giang Dụ đang cầm kia rất quen mắt.
Không lẽ...