Không nói tới chuyện có bị ngồi tù hay không, cho dù ra khỏi tù thì chẳng phải cũng trắng tay sao?
Cô ta nhớ tới những học sinh từng bị mình bắt nạt, những đôi mắt vô tội từng nhìn về phía cô ta.
Báo ứng của cô ta... Cuối cùng cũng đến rồi sao?
Hai mắt cô giáo Lưu tối sầm lại, lập tức ngất xỉu.
Xong rồi, tất cả đều xong rồi!
Trên trang tin tức đầu bảng, một từ khóa nhanh chóng leo lên hot search:
#Giáo viên thành phố Z bị tình nghi nhận và đòi hối lộ, bắt nạt học sinh, cảnh sát đã can thiệp.
#Giáo viên chủ nhiệm của Giang Dụ tại Trường Nhất Trung ở Thành phố Nguyên bị tạm giữ.
#Giáo viên họ Lưu có số lượng lớn tài sản không rõ nguồn gốc.
#Sự kiện bắt nạt học đường tại thành phố Z nửa năm trước...
Mẹ Giang và Giang Diệu nhìn những từ khóa đó, thở phào nhẹ nhõm.
Giáo viên từng bắt nạt Dụ Nhi có báo ứng như thế này là đáng đời.
[Đã quá! Cuối cùng thì cô giáo Lưu này cũng bị tạm giữ rồi!]
[Cảm ơn máy trích xuất ký ức! Đề nghị áp dụng công nghệ này trong thẩm vấn tội phạm!]
[Cô giáo Lưu đã bị bắt rồi, còn báo ứng của Giang Sở Y thì khi nào mới đến? Ngồi chờ ngày đó!]
Ký ức tiếp tục phát.
Giang Sở Y nhìn vẻ kiêu ngạo của Giang Dụ, thầm nghĩ đúng là không thấy quan tài không đổ lệ! Tôi nhất định sẽ khiến cô đẹp mặt!
Cô ta quay đầu đi về phía lớp học.
Giang Dụ cũng theo cô ta quay lại lớp.
"Chị vẫn chưa đứng phạt xong đâu, tổng cộng bảy ngày cơ mà, mới là ngày đầu tiên, chị không được quay lại lớp!" Giang Sở Y thấy Giang Dụ định quay về, tưởng rằng cô đang lười biếng thì nghĩ như vậy cũng tốt, cô ta sẽ mách với cô Lưu để Giang Dụ bị phạt nặng hơn!
"Xin lỗi nhé, kế nối mạng của cô vẫn đang ở chế độ 2G đó. Ban nãy lớp trưởng báo rồi, hình phạt đứng đã bị hủy."
"Cái, cái gì? Tại sao lại hủy phạt đứng?" Đúng là vừa rồi Giang Sở Y có thấy lớp trưởng đi ngang qua.
Cô ta vừa dặn dò cô Lưu xong, sao lại hủy phạt được? Cô ta còn tặng cô Lưu một chiếc xe thể thao cơ mà!
"Còn cô Lưu mà cô nói ấy à, hôm nay bị điều đi rồi, tới thành phố Z xa xôi đấy."
"Cái xe thể thao kia chắc không rẻ đâu nhỉ? Tặng không rồi, tôi còn thấy tiếc tiền thay cho cô nữa đó." Giang Dụ vỗ vai Giang Sở Y, rồi bước vào lớp.
Phía sau, Giang Sở Y đứng đờ ra tại chỗ.
Tuy nhà họ Giang không thiếu tiền, nhưng gia phong nghiêm khắc, không thể tiêu tiền vô độ.
Dù tiền tiêu vặt của cô ta nhiều, nhưng một chiếc xe thể thao đối với cô mà nói cũng là đã bỏ ra rất nhiều.
Cô ta biết cô Lưu thích xe thể thao, nên mua xe cho cũng xem như đánh trúng sở thích.
Vì để dành tiền mua xe, khi đi dạo phố, rõ ràng có biết bao loại túi xách hàng hiệu, quần áo hàng hiệu mà cô ta thích, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng không mua.
Vừa tặng đi một chiếc xe thể thao, ngay sau đó đã bị nói là tặng không, chẳng phải có nghĩa là cô ta là đồ ngốc, là kẻ coi tiền như rác sao?
Giang Dụ bước vào lớp, tiết sau là tiết Toán, cô dạy toán mỉm cười thân thiện với cô.
Giang Dụ ngồi vào chỗ của mình.
Giang Sở Y cũng đi vào.
Trông cô ta rất thất thần, rõ ràng lần này là cô ta thắng, rõ ràng là cô ta đã bôi nhọ được Giang Dụ trước mặt mọi người, nhưng cô ta lại không vui chút nào, như thể chính mình mới là kẻ thua cuộc lớn nhất vậy.
Cô ta bước đến chỗ mình ngồi xuống, rồi lập tức hét lên như lợn bị chọc tiết: "Á á á!"
Tất cả ánh mắt của mọi người trong lớp đều đổ dồn về phía Giang Sở Y.
"Bạn học Giang Sở Y, có chuyện gì vậy?" Cô dạy Toán vội vàng hỏi.
"Cô... Cô ơi, trong hộc bàn em..." Sắc mặt Giang Sở Y trắng bệch, môi run run.
Giang Dụ tò mò rời khỏi chỗ, tung tăng chạy đến bên bàn Giang Sở Y, nhìn thấy thứ trong hộc bàn cô ta thì không khỏi hít sâu một hơi.