[Nhưng sau đó làm sao lại thành Giang Sở Y cứu Giang Diệu nhỉ? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?]
Hình ảnh tiếp tục phát.
Giang Diệu vừa mở mắt ra, Giang Sở Y liền đẩy Giang Dụ sang một bên, ngồi thụp xuống bên cạnh Giang Diệu, đôi mắt lấp lánh ánh lệ.
"Anh ơi, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi! Em tưởng là không bao giờ được gặp lại anh nữa!" Giọng Giang Sở Y nghẹn ngào.
Giang Dụ bị đẩy ngã sang bên cạnh, cả người run lên, máu từ cánh tay chảy xuống đầm đìa, nhuộm đỏ cả một mảng áo, còn nhỏ từng giọt xuống đất, môi cô đã tím tái vì lạnh.
Cô ngước mắt nhìn Giang Sở Y, sững lại một giây.
Má ơi, chị gái, chị nhảy xuống nước lúc nào vậy? Cả người ướt như chuột lột luôn rồi!
Để giành công cứu người, mà đến mức tự mình nhảy xuống sông tạo hiện trường giả sao?
Cộng thêm bộ dáng nước mắt đầy mặt, ánh mắt lo lắng như thể cha ruột sắp chết đến nơi, giải Oscar đúng là nợ cô ta một bức tượng vàng!
Là người đóng vai nữ phụ ác độc, Giang Dụ cũng phải tự thấy xấu hổ.
Trước màn hình, Giang Dụ tặc lưỡi.
Nếu mình mà có kỹ năng diễn xuất như vậy, chắc nhiệm vụ đã kết thúc từ lâu rồi!
"Chuyện gì vậy? Sao Giang Diệu sao lại nằm dưới đất? Sao người Giang Dụ lại đầy máu thế kia?" Ba mẹ Giang cũng chạy tới.
Họ thấy Giang Diệu nằm đó, mặt tái nhợt, Giang Sở Y thì khóc, liền hoảng hốt chạy lại vây quanh hai người.
Giang Sở Y mang vẻ do dự, như thể đang cân nhắc có nên nói thật hay không.
"Sở Y, không sao đâu, con cứ nói đi, có ba mẹ ở đây. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Hu hu hu..." Nước mắt Giang Sở Y rơi ra như vỡ bờ: "Vừa nãy con thấy chị, chị đẩy anh xuống sông... Chị còn muốn đẩy con xuống nữa... Con giãy giụa thì kéo chị rơi xuống luôn... Sau đó chị không cẩn thận mà bị thương dưới nước..."
"Con rơi xuống sông, việc đầu tiên nghĩ đến là anh... Anh tuyệt đối không thể xảy ra chuyện được, nên mới vội bơi đi cứu anh, cuối cùng cũng cứu được anh lên."
"Ba mẹ, anh à, mọi người đừng trách chị nhé, chắc chị chỉ muốn đùa thôi..."
[Trật tự bị đảo ngược rồi! Giang Sở Y, đồ súc sinh!]
[Đây là lần bị bôi nhọ thảm nhất trong lịch sử của từ "súc sinh"!]
[Trợn mắt nói dối, cái đen cũng bị cô ta nói thành trắng!]
[Ai từng là fan của Giang Sở Y? Mau ra xin lỗi đi!]
[Tôi chưa từng là fan cô ta, lúc nào cũng thấy cô ta giả tạo, trà xanh thấy rõ. ]
"Đồ khốn! Bọn tao tốt bụng đón mày từ quê về, mày lại báo đáp bọn tao thế này sao?" Ba Giang giận điên người, chỉ tay vào mặt Giang Dụ quát mắng.
"Giang Diệu là anh ruột của con mà! Tuy Sở Y không có quan hệ máu mủ với con, nhưng cũng là em gái con, sao con lại có thể đối xử với họ như thế?" Mẹ Giang cũng lớn tiếng quát.
"Ba, mẹ, ba mẹ đừng trách chị nữa, chắc là chị chỉ đang đùa với tụi con thôi, chẳng qua là ra tay hơi mạnh quá." Giang Sở Y vừa lau nước mắt vừa nói.
"Đùa ư? Có ai đùa kiểu đó không hả? Nước lạnh như vậy, dòng chảy xiết như thế, chuyện này rõ ràng là cố ý giết người! Nó muốn mạng của tụi mình đó!" Môi Giang Diệu trắng bệch, nói khẽ.
"Nhỏ tuổi mà lòng dạ đã độc ác như thế!" Ba Giang lại nói thêm một câu.
Giang Dụ đứng dưới đất, cả người run rẩy.
Vết thương nơi cánh tay cô vô cùng đáng sợ, toàn thân cô đẫm máu, vậy mà không một ai quan tâm đến cô, không một ai hỏi một câu về vết thương của cô.
"Các người tận mắt nhìn thấy tôi đẩy anh ta xuống nước à?" Giang Dụ run giọng hỏi.
Phản ứng của nhà họ Giang sau khi Giang Sở Y nói xong không nằm ngoài dự đoán của cô, nhưng Giang Dụ vẫn không nhịn được mà hỏi một câu.
"Nếu không phải mày thì là ai? Chẳng lẽ là tao tự rơi xuống à?" Giang Diệu đáp.
Mẹ Giang lấy hai tấm chăn từ trong xe ra, họ chỉ mang theo hai cái, bà ta đưa một cái cho Giang Diệu, cái còn lại đưa cho Giang Sở Y.