Chương 38

Ký Ức Bị Công Chiếu, Thiết Lập Ác Nữ Sắp Sụp Đổ!

Nhất Chỉ Miêu Lư 13-10-2025 01:17:00

Hứa Nghiên Bạch nói với giọng gấp gáp. Khoảnh khắc đó, trong lòng Giang Dụ cảm thấy rất ấm áp. Có người tin cô, cô thật sự rất cảm động. Nhưng... Cô phải khiến sự tin tưởng đó dừng lại tại đây. "Hứa Nghiên Bạch." Giang Dụ ngẩng đầu nhìn anh, nói rõ ràng từng chữ: "Tôi không cần cậu bênh vực tôi. Sau này đừng lo chuyện bao đồng nữa." Nói xong, cô quay người bỏ đi, không ngoảnh lại. Thật ra, khoảnh khắc đó, trong lòng Giang Dụ vô cùng áy náy. Cô không nỡ từ chối Hứa Nghiên Bạch, không nỡ nói với anh những lời tàn nhẫn như vậy. Nhưng cô không còn cách nào khác. Xin lỗi, cậu chỉ là một nhân vật trong truyện mà thôi. Còn tôi... Phải trở về thế giới thực. [Giang Dụ được đấy, đến cả dây thép do Nguyệt Lão bện cũng bị cô ấy bẻ gãy!] [Đừng từ chối nữa mà! Tại sao mấy người đàn ông tốt đều không thuộc về tôi chứ!] Hứa Nghiên Bạch ngồi trên ghế sofa nhìn mình trên màn hình, đôi mắt dần tối lại, ly rượu vang đỏ trong tay cũng ngừng lắc. "Hứa Nghiên Bạch. Tôi không cần cậu đứng ra vì tôi. Sau này đừng lo chuyện bao đồng nữa." Câu nói đó như khắc sâu vào trong tâm trí anh, vang vọng bên tai anh vào mỗi lần tỉnh giấc giữa đêm khuya. Khoảnh khắc đó, anh thực sự rất buồn. Buồn đến cùng cực. "Tôi đã nói rồi mà, cậu chỉ đang làm chuyện vô ích thôi." Lục Chu ở bên cạnh lầm bầm: "Người ta vốn không hề cảm kích những chuyện cậu đã làm. Cậu thật sự nên để cô ta tự sinh tự diệt!" Ánh mắt Hứa Nghiên Bạch tối sầm lại, liếc sang Lục Chu một cái, khiến người kia cảm thấy bầu không khí xung quanh lập tức hạ nhiệt mấy độ. Lục Chu biết rõ, mặc dù là bạn tốt, nhưng thủ đoạn của Hứa Nghiên Bạch không đơn giản. Bình thường biểu hiện ra ngoài là người hơi miệng lưỡi một chút, nhưng thực ra lại rất tàn nhẫn. Trên thương trường, anh sát phạt quyết đoán, là người tuyệt đối không hề nương tay. Thường ngày có thể cười đùa vui vẻ, nhưng mỗi khi Hứa Nghiên Bạch lộ ra ánh mắt đó, Lục Chu biết là anh đã thực sự tức giận. "Không được nói cô ấy như vậy." Hứa Nghiên Bạch lạnh lùng lên tiếng. Lục Chu nuốt nước bọt: "Được rồi được rồi, không nói nữa. Tôi sai rồi, tôi sai rồi." Lục Chu thầm mắng trong lòng: [Đúng là cái đồ não yêu đương!] Mỗi lần ai đó nói xấu Giang Dụ, anh đều phản ứng như vậy. Rõ ràng cô ta đã đối xử như thế với anh, vậy mà anh không chịu nghe ai nói xấu một câu. Đáng đời anh phải làm liếm cẩu! Hừ! Hứa Nghiên Bạch nhớ rõ, hôm đó sau khi Giang Dụ rời đi, không biết Giang Sở Y lại chui từ đâu ra. Giang Sở Y đã nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai người họ. Cô ta nghĩ đây là thời cơ tuyệt vời để chia rẽ quan hệ giữa họ. Cô ta không biết vì sao Giang Dụ lại đẩy người ta ra xa, cũng chẳng muốn biết. Cô ta nghĩ nếu lúc này mà mình tiến tới an ủi Hứa Nghiên Bạch, thì không phải anh ta sẽ không lập tức quỳ gối dưới váy mình sao? "Sao Giang Dụ có thể như thế chứ? Cậu tốt bụng đứng ra giúp chị ấy, vậy mà chị ấy lại đối xử với cậu như vậy!" Giang Sở Y bước ra, nói với Hứa Nghiên Bạch. Hứa Nghiên Bạch nhìn Giang Sở Y, cau mày: [Con trà xanh chết tiệt này, lại tới làm gì nữa?] "Chính tớ đã nói là chị ấy làm rồi mà, sao cậu lại không tin? Tớ biết cậu tốt bụng, dễ tin người, nhưng là bạn học của cậu, tớ thực sự không thể trơ mắt nhìn cậu bị Giang Dụ lừa gạt!" "Nếu chỉ mình tớ nói thì có thể là do tớ thành kiến với chị ấy. Nhưng cả tớ, anh trai, ba mẹ đều không thích chị ấy, chẳng lẽ còn không đủ để chứng minh vấn đề sao?" Giang Sở Y nói, mắt hơi đỏ lên, như thể thật sự rất ấm ức, không nỡ nhìn thấy Hứa Nghiên Bạch bị lừa. Hứa Nghiên Bạch nhìn bộ dạng của cô ta thì chỉ thấy buồn nôn. "Ba cậu, mẹ cậu, anh cậu không thích Giang Dụ, có hai lý do. Thứ nhất, đầu óc họ có vấn đề."