Giang Dụ chuyển đống rượu đó lên lầu, trực tiếp đi tới chiếc giường lớn trong phòng Giang Uy.
"A, giường lớn của tôi! Giang Dụ muốn làm gì?" Giang Uy điên cuồng hô lên. Bình thường ông ta không cho bất cứ ai chạm vào chiếc giường này. Chỉ có ông ta mới được nằm lên đó, ngay cả mẹ Giang cũng không được động vào.
Giang Dụ kéo loa từ nơi khác sang, bật nhạc lên, nhảy lên giường, cầm chai rượu nhảy Disco.
Vừa nhảy Disco vừa hát, hát hết mấy bài vừa rồi chưa kịp hát trong KTV.
Giang Uy đã chết lặng, ánh mắt hiện vẻ "sống không còn gì luyến tiếc".
Giang Dụ đúng là cái đứa trời đánh!
Giang Uy cứ tưởng tới đây là đã kết thúc, nhưng ông đã xem nhẹ năng lực quậy phá của Giang Dụ rồi.
Sau khi uống hết tám chai rượu, Giang Dụ nhìn vỏ chai lăn lóc đầy đất, rơi vào trầm tư.
Lão Giang coi số rượu này còn quan trọng hơn cả mạng, nếu bị phát hiện, có khi nào cô sẽ bị đuổi đi không?
Nếu bị đuổi đi, sao còn làm nhiệm vụ được nữa?
Vì 100 tỷ, cô chỉ có thể cố gắng ở lại.
Lúc này, Giang Uy đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.
Lúc trước ông ta đã từng kiểm tra, rõ ràng nhìn thấy Mao Đài 20 năm và Lafite 82 vẫn còn.
Rốt cuộc nó đã làm thế nào?
Chỉ thấy, Giang Dụ trên màn hình xách mấy chai rượu rỗng đó đi vào nhà vệ sinh, sau đó đeo bao tay cao su vào, tìm một cái ống...
Cô bắt đầu rút nước bồn cầu rót vào trong chai.
Ngoại trừ rượu trắng ra, những chai còn lại đều có màu. Nhìn từ ngoài vào vốn không nhìn ra bên trong là nước.
Cô rót đầy xong thì đóng nắp chai lại, để mỗi chai về lại chỗ cũ.
Sau khi làm xong, Giang Dụ nhìn giá rượu, chống nạnh lộ ra nụ cười hài lòng.
Cô đúng là lanh lợi!
Đầu óc Giang Uy ong lên một tiếng.
Mấy hôm trước ông ta vừa tới phòng rượu xem qua.
Còn ôm mấy chai đó hôn qua một lượt.
Bây giờ sự thật lại nói cho ông ấy biết, mấy chai đó đều đựng nước trong bồn cầu?
Cuối cùng Giang Uy không nhịn được nữa, hai mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
"Chồng ơi! Chồng ơi!" Mẹ Giang hoảng loạn, nhào tới lay lay ông ta.
"Ba! Ba!" Giang Diệu ấn huyệt nhân trung cho Giang Uy, mới giúp ông ta thoáng tỉnh lại đôi chút.
[Ha ha ha ha ha ha, Giang Dụ đúng là biết chơi! Khi cô ấy mở tám chai rượu, tôi đã cho rằng đó là cực hạn, không ngờ... Còn có thể biến đồ trở lại như cũ!]
[Sao Giang Dụ lại hư như vậy? Không phải chỉ là bị người nhà nghĩ oan và cô lập thôi sao? Cần gì hư đến vậy?]
[Hy vọng con gái cô cũng gặp được người nhà như vậy, lúc đó cô nhớ bảo nó nhẫn nại nha!]
[Chính vì có người nhà như vậy nên Giang Dụ mới chọn dùng cách này để phản kích. Nếu người nhà đối xử tốt với cô ấy, có phải cô ấy sẽ không làm ra những chuyện sau này không?]
[Cái khác không nói, tôi rất hâm mộ trạng thái tinh thần của cô ấy!]
Thật ra lúc Giang Dụ rót nước bồn cầu vào mấy cái chai kia, người cảm thấy đầu óc choáng váng còn có Giang Diệu.
Trách không được lúc anh ta uống rượu Mao Đài lại thấy toàn nước!
Thế mà lại là nước bồn cầu! Giang Dụ rót nước bồn cầu vào!
Lúc ấy anh ta còn uống một hớp lớn!
Lúc ấy uống vào đã cảm thấy mùi vị không đúng. Không ngờ... Lại là thế này!
Giang Diệu chỉ cảm thấy bụng dạ nôn nao. Anh ta vốn đã có thói ở sạch, sau khi biết mình uống nước bồn cầu, anh ta liền nôn khan.
"Ọe!" Cứu mạng! Bây giờ anh ta đi rửa ruột có còn kịp không?
Giang Dụ, mày đúng là cái đồ trời đánh! Thế mà lại rót nước bồn cầu cho tao uống!
Trách không được sau đó lại đẩy tao xuống dòng nước lạnh băng, nước sông chảy xiết. Tao biết ngay là mày muốn lấy mạng tao mà!
Lần đó, nếu không nhờ Sở Y không màng tánh mạng cứu anh ta, sợ là anh ta đã chết rồi.
Tuy có lẽ Sở Y không ngây thơ và hiền lành như vẻ bề ngoài, nhưng chuyện con bé cứu mạng anh ta là thật.
Có lẽ Sở Y đối xử với Giang Dụ không tốt, nhưng lại đối xử với anh ta rất tốt!
Cũng không biết hiện tại Sở Y thế nào rồi? Trên đảo không có mạng, con bé không lên mạng được.