Chương 8

Ký Ức Bị Công Chiếu, Thiết Lập Ác Nữ Sắp Sụp Đổ!

Nhất Chỉ Miêu Lư 13-10-2025 01:17:01

[Sắp tới cảnh thành danh rồi nhỉ? Hình như là cảnh Giang Dụ đẩy Giang Sở Y ngã xuống cầu thang!] [Đúng là một ả ác độc! Đẩy người ngã xuống cầu thang sẽ chết người đó. ] [Sở Y đáng thương, thế mà lại có loại chị này!] [Thế mà Sở Y còn từng giải thích thay cho cô ta, đúng là quá hiền lành! Thế mà Giang Dụ độc ác này lại nhẫn tâm xuống tay với cô gái hiền lành như thế!] Giang Dụ mười lăm tuổi nghe thấy phía sau truyền tới tiếng nói: "Chị là Giang Dụ à?" Giang Dụ quay đầu, trước mặt là một cô gái có khuôn mặt trong sáng, mặc một chiếc váy trắng, tạo cho người ta có cảm giác trong trẻo không nhiễm mùi bùn. Có lẽ đây là nữ chính Giang Sở Y. Nữ chính vẫn luôn là kiểu hình tượng bông hoa trắng thuần khiết lương thiện. Nhưng lúc Giang Sở Y nói chuyện với cô, cằm hơi hếch lên. Tuy không dễ phát hiện, nhưng Giang Dụ nhìn ra trong ánh mắt cô ta chứa đầy vẻ ngạo mạn và khinh thường. Loại ánh mắt này khiến Giang Dụ cảm thấy không khỏe, nên hơi nhíu mày. Khi cô còn đang nghĩ xem định dùng động tác nào để đẩy người xuống mới khiến cô ta không bị thương, Giang Sở Y lại nói. "Tôi nói cho chị biết, tuy tôi không phải con gái ruột của ba mẹ, nhưng dù sao chị cũng lớn lên ở nông thôn. Ba mẹ và anh trai ghét nhất chính là người nhà quê, họ sẽ không thích chị đâu." Đôi đồng tử của Giang Dụ co rụt lại, cả người ngây dại. Đây là lời mà nữ chính có thể nói ra à? Không phải nữ chính là kiểu người người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, ngây thơ và thiện lương, không muốn tranh giành với bất cứ ai sao? Sao lại nói ra lời như vậy? Giang Sở Y thấy phản ứng của Giang Dụ thì rất vừa lòng, Quả nhiên là đồ nhà quê tới từ nông thôn nên không có kiến thức, chỉ mới nói mấy câu mà đã bị dọa sợ rồi. [Nhất định phải nghĩ cách làm chị ta nghe lời, rồi chậm rãi khiến người nhà họ Giang oán giận Giang Dụ, sau cùng đuổi chị ta đi. ] [Sau khi chị ta đi rồi, mình chính là con gái duy nhất của nhà họ Giang. Chị ta không thể cướp đoạt tài sản của nhà họ Giang với mình nữa. ] "Hôm qua ba mẹ và anh trai đã nói với tôi rồi, dù chị được ở lại, nhưng tôi vẫn là con gái và em gái quan trọng nhất của họ, chị vốn không so được với tôi. Trong cái nhà này, chị nên kẹp chặt đuôi mà làm người, chuyện gì cũng phải ngoan ngoãn nghe tôi. Nếu thế, tôi có thể suy xét khiến họ đối xử tốt với chị một chút." Giang Sở y nói chuyện rồi chậm rãi đi vòng ra sau lưng Giang Dụ, ung dung đùa nghịch tay vịn cầu thang. Giang Dụ không nói gì. Cô vẫn đang tiêu hóa lượng thông tin lớn trong lời này. Trách không được hệ thống lại muốn kéo cô tới đây điều chỉnh lại cốt truyện. Thiết lập nhân vật của nữ chính này đã hỏng thành cái dạng gì rồi vậy? Nếu không sửa được, chắc cốt truyện phải bay lệch sang tận Thái Bình Dương mất! Giang Sở Y thấy cô vẫn im lặng không nói lời nào, cho là cô đã bị mình dọa choáng: "Hay là quỳ xuống, sủa hai tiếng chó cho tôi nghe thử trước đi." "Mày bảo tao quỳ xuống sủa tiếng chó?" Cuối cùng Giang Dụ cũng mở miệng. Khiếp sợ qua đi, trong lòng cô liền dâng lên phẫn nộ. Hổ không gầm liền bị coi là mèo bệnh à? "Ai cho mày lá gan dám bắt bố mày sủa tiếng chó?" Giọng nói của Giang Dụ lớn hơn vài phần. "Rượu mời không uống, lại thích uống rượu phạt đúng không?" Giang Sở Y nhìn thấy bộ dạng này của Giang Dụ thì vô cùng bất mãn, sau đó cô ta ngửa người mình ra sau, ngã xuống cầu thang!