[Cô lấy gì mà tranh với tôi?]
[Nếu tôi cướp luôn kẻ duy nhất yêu mến cô, cô có đau lòng đến muốn chết không?]
Nghĩ đến đây, Giang Sở Y đã không nhịn được mà muốn nhìn thấy vẻ mặt tuyệt vọng, tức đến phát khóc của Giang Dụ.
Cô ta nhìn về phía lều trại của Hứa Nghiên Bạch, tự tin rảo bước tiến tới.
Hứa Nghiên Bạch, tôi nhất định sẽ khiến anh thích tôi!...
Giang Sở Y bước vào lều, thấy bên trong chỉ có mình Hứa Nghiên Bạch thì cho rằng Giang Dụ đã đi rồi.
Hứa Nghiên Bạch ngẩng đầu lên, thấy người đến là cô ta, liền lạnh nhạt nói: "Cậu vào đây làm gì?"
Giang Sở Y lập tức bày ra vẻ mặt tội nghiệp, đôi mắt long lanh chớp chớp, trông như sắp khóc đến nơi.
Bình thường chỉ cần cô ta làm như vậy, từ ba đến anh trai, rồi đến đám bạn học nam đều không chịu nổi.
Nhưng Hứa Nghiên Bạch lại nhíu mày: "Cậu chớp mắt làm gì? Mắt bị tật à?"
"Có bệnh thì đi khám đi, chỗ tôi không phải bệnh viện."
Giang Sở Y đứng hình.
Từ nhỏ đến lớn, chưa có ai từng nói chuyện với cô ta kiểu đó. Đặc biệt là nam giới!
Lần này, cô ta thật sự cảm thấy ấm ức.
Nhưng chỉ vài giây sau, cô ta đã điều chỉnh lại cảm xúc.
Hứa Nghiên Bạch lạnh nhạt như vậy, chắc chắn là vì anh chưa hiểu rõ cô ta.
Chờ khi hai người tiếp xúc nhiều hơn, anh nhất định sẽ bị cô ta hấp dẫn.
"Tớ... Tớ chỉ muốn qua đây xem chị có sao không... Tớ thấy hình như chị ấy bị thương..."
Giang Sở Y lại bắt đầu giở chiêu "bạch liên hoa" ngây thơ vô tội.
"Nếu đã biết Giang Dụ bị thương, sao lúc nãy còn tranh lấy chăn không chịu nhường, giờ mới tới đây giả vờ tốt bụng làm gì?" Hứa Nghiên Bạch lạnh lùng nói.
"Cậu..." Giang Sở Y nghẹn họng, mặt lúc đỏ lúc trắng.
"Miệng nói lo cho người ta, mà lại chẳng mang theo cái gì để cấp cứu. Lúc nãy tôi thấy rõ ràng các người lấy hộp y tế từ trong xe ra mà? Diễn cũng phải có trình độ chút chứ!" Hứa Nghiên Bạch không khách sáo chút nào.
Sau rèm, Giang Dụ suýt nữa phì cười thành tiếng.
Cô biết Hứa Nghiên Bạch độc miệng, nhưng không ngờ lại độc đến thế, nói chuyện chẳng nể nang gì ai!
Đúng là người thật lòng! Cô thích!
Chuẩn miệng tôi quá rồi đó đại ca!
"Tớ... Tớ..." Giang Sở Y bị anh mắng đến mức chẳng nói nổi lời nào, đứng đơ ra giữa lều.
Một lúc lâu sau mới gắng gượng mở miệng: "Đã vậy thì tớ đi là được chứ gì." Nói rồi đôi mắt cô ta ngân ngấn nước, dáng vẻ yếu đuối động lòng người.
Cô ta chắc chắn Hứa Nghiên Bạch sẽ hối hận ngay.
Tiếc là anh chẳng thèm quan tâm.
Người khác có thể bị lừa, nhưng Hứa Nghiên Bạch thì không.
Trong mắt anh, Giang Sở Y là kiểu người giả tạo đến tận xương tủy.
"Đi đi, con trà xanh chết tiệt." Hứa Nghiên Bạch lạnh giọng.
"Cậu... Cậu gọi tớ là gì?" Giang Sở Y trợn tròn mắt, tưởng mình nghe nhầm.
Từ trước đến giờ, chưa từng có ai gọi cô ta như thế!
Hứa Nghiên Bạch nhìn thẳng vào mắt cô ta, gằn rõ từng chữ: "Tôi gọi cậu là "trà – xanh – chết – tiệt". Trà xanh chết tiệt, trà xanh chết tiệt, trà xanh chết tiệt! Nghe rõ chưa? Nghe rồi thì biến đi!"
Đúng lúc này, Giang Dụ đã thay đồ xong, vén rèm bước ra, mặt mũi vẫn còn tươi cười rạng rỡ vì nhịn cười quá lâu.
Giang Sở Y vừa nhìn thấy Giang Dụ mặc áo của Hứa Nghiên Bạch, cơn ghen tuông lập tức bốc lên tận óc.
Tại sao chị ta lại được mặc áo của Hứa Nghiên Bạch?
Rõ ràng người này đối xử với mình cực kỳ lạnh nhạt, nhưng lại ân cần với Giang Dụ đến thế!
Tức chết đi được!
Từ nhỏ đến lớn, nam giới đều sẵn sàng dâng cả thế giới cho cô ta, muốn gì được nấy. Chỉ có Hứa Nghiên Bạch là khiến cô ta mất mặt như vậy.
Mà kẻ anh thích lại là Giang Dụ!
Nỗi nhục và ghen tỵ dâng đầy trong mắt Giang Sở Y.
Hứa Nghiên Bạch vừa thấy Giang Dụ bước ra, lập tức thay đổi sắc mặt, cúi người đầy lịch thiệp, mỉm cười nhẹ nhàng: "Thay đồ xong rồi à? Có lạnh không, có cần tôi lấy thêm áo khoác cho không?"