Hứa Nghiên Bạch đứng hình. Rõ ràng anh không ngờ cô lại hỏi trực tiếp như vậy.
"Vậy cậu có mong tôi thích cậu không?" Hứa Nghiên Bạch hỏi ngược lại.
Giang Dụ nhìn khuôn mặt xinh đẹp mê người kia, đột nhiên lại không nói nên lời.
Dù gì thì khuôn mặt đó cũng quá đẹp rồi.
Từ chối một người đẹp trai như thế, thật sự cần rất nhiều sức mạnh tinh thần.
Cô hít sâu một hơi: "Không mong. Dù tôi không được yêu thương, nhưng nhà họ Giang cũng là danh môn vọng tộc. Tôi muốn tìm một người môn đăng hộ đối hơn."
Cô viện ra cái lý do vừa cổ lỗ sĩ vừa củ chuối, nhưng nghe thì có vẻ hợp tình hợp lý, biết đâu có thể khiến Hứa Nghiên Bạch thấy phản cảm mà từ bỏ.
Ánh mắt đen nhánh của Hứa Nghiên Bạch vụt qua một tia thất vọng.
Anh lễ độ mỉm cười: "Vậy thì càng tốt. Tôi với Giang tiểu thư chỉ là bạn học, không có suy nghĩ gì vượt quá giới hạn cả."
Giang Dụ sững người.
Cô cứ tưởng với tính cách đanh đá của Hứa Nghiên Bạch, bị cô nói móc thế kia nhất định sẽ phản ứng mạnh hoặc cãi lại. Ai ngờ anh chỉ nở một nụ cười ấm áp, ôn hòa như gió xuân.
"Ồ, vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi..." Lúc này đến lượt Giang Dụ không biết phải làm gì nữa.
[Giang Dụ đúng là không biết tốt xấu! Người ta đẹp trai lại ra mặt bênh vực cô, cô lại nói vậy với người ta!]
[Không cần cô thích! Để tôi thích! Hứa Nghiên Bạch là của tôi, các chị em rút đao đi!]
[Miệng thì nói không có ý gì, nhưng tôi lại thấy rõ ràng là anh ấy có tình cảm với Giang Dụ đấy chứ? Với người khác thì lạnh nhạt độc mồm độc miệng, với cô ấy thì nhẹ nhàng ôn nhu, bị chọc cũng không cãi lại. ]
[Trời ơi, tôi bắt đầu đu couple này rồi nè! Biên kịch ơi, xin hãy cho soái ca này nhiều đất diễn hơn nữa đi!]...
"Còn dám nói cô ta không quan tâm đến thân phận của cậu! Rõ ràng là có để ý đấy!" Lục Chu chỉ tay lên màn hình, nói với Hứa Nghiên Bạch.
"Nếu cậu nói cho cô ta biết thân phận thật từ sớm, cô ta đã sán tới từ đời nào rồi!"
Hứa Nghiên Bạch nhíu mày: "Đừng nói cô ấy như thế. Tôi hiểu cô ấy, cô ấy không phải người như vậy."
Lục Chu trợn trắng mắt.
Thằng bạn thân này cái gì cũng tốt, chỉ mỗi tội mắc chứng "não yêu đương" cấp độ max.
"Thôi cậu không nói ra thân phận cũng được, nhưng sau đó lại âm thầm làm bao nhiêu việc cho cô ấy, còn không nói một lời. Bất kỳ việc nào trong số đó, chỉ cần nói ra một cái, cũng đủ khiến mấy cô gái cảm động khóc hết nước mắt rồi đấy biết không?"
"Nói ra thì lộ thân phận mất còn gì." Hứa Nghiên Bạch thản nhiên đáp.
"Không, lại nữa rồi. Thôi thôi, cao quý quá rồi. Coi như cậu làm gì cũng đúng hết." Lục Chu hoàn toàn đầu hàng.
Lúc đọc truyện, Giang Dụ thật sự không hiểu nổi vì sao Hứa Nghiên Bạch lại thích Giang Dụ (trong truyện).
Nữ chính trong sách là kiểu người mà ai cũng yêu quý, hoa gặp hoa nở, giết địch vô số, chỉ cười một cái đã khiến đám đàn ông thần hồn điên đảo.
Vậy mà Hứa Nghiên Bạch lại không hề thích Giang Sở Y.
Giang Dụ tò mò quá, vừa sấy tóc vừa nói: "Hôm nay cậu đứng ra giúp tôi, thế là đắc tội với Giang Sở Y rồi đấy."
"Ờ." Hứa Nghiên Bạch nhấc mí mắt lên: "Đắc tội thì đắc tội, tôi cũng chẳng thích cô ta."
"Cậu không thích Giang Sở Y á? Cô ta là hoa khôi trường mình đó, con trai trong lớp gần như đứa nào cũng thích." Giang Dụ tròn mắt.
"Người ta thích thì kệ người ta. Tôi không thích loại người vừa giả tạo vừa nhiều mưu tính như vậy."
Không những không thích, mà còn cực kỳ ghét.
Chỉ tưởng tượng Giang Sở Y mang bộ mặt ngượng ngùng dựa vào lòng mình, Hứa Nghiên Bạch đã thấy nổi da gà khắp người.
Ghê chết đi được!
Nếu bắt anh ở bên Giang Sở Y, anh thà khiêng xe lửa chạy trốn còn hơn.
Anh ghét Giang Sở Y, phần lớn là vì anh nhìn ra được cô ta luôn bắt nạt Giang Dụ.