Cô đã quá quen với kiểu ánh mắt này rồi, nên chẳng thấy khó chịu hay đau lòng gì cả.
Giang Dụ mỉm cười tự giễu. Thiết lập nhân vật của cô vốn là như thế, cuối cùng rơi vào kết cục này cũng là đáng đời. Sẽ chẳng có ai thật sự quan tâm đến cô đâu!
Cô còn đang chìm trong suy nghĩ, một giọng nữ lạnh lùng đã đột nhiên vang lên: "Tử hình, chuẩn bị bắt đầu!"
Bởi vì có quá nhiều người vây xem nên cảnh sát phải dùng tới microphone để khuếch to âm lượng.
Hai cảnh sát đi tới siết chặt hai bên sườn Giang Dụ, ép cô quỳ xuống. Cô cảm nhận được có một vật cứng ngắc, lạnh băng đặt lên sau gáy mình, chắc chắn là nòng súng.
Tiếng la của đám người vọt lên đến đỉnh điểm
Giang Dụ mỉm cười, nhắm hai mắt lại.
"Chờ đã!" Bên trong hậu trường đột nhiên vang lên một tiếng. Giang Dụ cảm giác như cây súng sau gáy mình hơi nâng lên, rồi dịch sang chỗ khác.
Sao lại thế này?
Giang Dụ đột nhiên có dự cảm xấu.
Lúc cô xem phim, phạm nhân bị chém đầu vào giờ ngọ ba khắc, lúc đao phủ đang nâng đao lên, sẽ luôn có một người cưỡi ngựa chạy băng băng từ xa tới, hô to một tiếng: "Chờ đã, đao hạ lưu nhân!"
Sau đó lấy thánh chỉ mà hoàng đế đã ngự chiếu ra, nói người này không thể giết...
Không thể nào, không thể nào, chuyện này sẽ không xảy ra trên người cô đấy chứ?
Giang Dụ nghiền ngẫm lại mười năm sau khi xuyên tới đây của mình. Mười năm đó! Các người có biết là tôi đã sống khổ sở như thế nào không? Đừng nói là tới bước này rồi còn thất bại trong gang tấc đấy nhé?
Chuyện giết người là cô chính miệng thừa nhận, trên đường không có camera giám sát, lại có rất nhiều nhân chứng tố cáo, nên chắc chắn sẽ không xảy ra sai sót!
Đám người cũng bắt đầu xôn xao, sôi nổi nghị luận xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Giọng nói xa lạ trong hậu trường lại tiếp tục vang lên: "Đêm qua, kỹ thuật "Trích xuất ký ức" đã được ra mắt. Chính phủ quyết định chọn Giang Dụ làm người thí nghiệm đầu tiên cho công nghệ này. Chúng ta sẽ trực tiếp trích xuất và chiếu lại ký ức của cô ta ngay tại pháp trường, rồi mới tiến hành tử hình."
Tiếng nghị luận của đám người lại lớn hơn.
"Trích xuất ký ức? Cậu đã từng nghe thấy chưa?" Trong phòng quan sát chính, ảnh đế Phó Ngôn Tu hỏi Lệ Cận Minh – tổng tài của tập đoàn niêm yết lớn nhất thành phố Nguyên.
"Nghe rồi, thứ này có thể trích xuất ký ức rồi chiếu lên màn hình, giống hệt như đang chiếu phim vậy." Lệ Cận Minh trả lời.