Chương 23

Ký Ức Bị Công Chiếu, Thiết Lập Ác Nữ Sắp Sụp Đổ!

Nhất Chỉ Miêu Lư 13-10-2025 01:17:00

Trước màn hình, Giang Diệu sững người như tượng. Bộ não anh ta như ngừng hoạt động, cảm thấy tất cả cảnh tượng mình thấy đều không phải là thật. "Không đúng, mình đang mơ, nhất định là đang mơ! Đây không phải sự thật, không phải sự thật..." Giang Diệu lẩm bẩm. "Rõ ràng là Sở Y cứu mình mà, là Sở Y cứu mình, không phải Giang Dụ, không phải Giang Dụ..." Giang Diệu lắc đầu như trống bỏi. Chuyện này chính là lý do chính khiến anh ta căm ghét Giang Dụ, cũng là điều anh ta không thể tha thứ cho cô nhất. Cũng vì anh ta cứ ngỡ là Sở Y đã cứu mình, nên dù có chuyện gì xảy ra, anh ta đều vô điều kiện bảo vệ Sở Y. Giang Diệu cảm thấy cả thế giới của mình đang sụp đổ. Kẻ thù mà mình hận suốt bao năm qua, hóa ra lại là ân nhân cứu mạng của mình. Còn người mà mình luôn xem là ân nhân cứu mạng, lại chính là kẻ chủ mưu muốn đẩy mình vào chỗ chết! Nực cười, thật sự quá nực cười! Trong đầu Giang Diệu lại hiện lên hình ảnh Giang Dụ không chút do dự nhảy xuống sông cứu mình. Hôm đó nước lạnh thế nào, không ai rõ hơn anh ta. Là cái rét thấu xương, kết hợp với gió lạnh cuối thu, khiến người ta có cảm giác như rơi vào hầm băng. Mà Giang Dụ còn cực kỳ cẩn thận, không để anh ta bị thương. Để tránh cho anh ta bị cào xước bởi lưới thép, cô thậm chí còn dùng thân mình che chắn, bảo vệ anh ta thật tốt. Giang Diệu nhìn hình ảnh Giang Dụ trên màn hình đang cấp cứu cho mình, cánh tay cô bê bết máu, da thịt tím tái vì lạnh, quần áo nhuộm đỏ một mảng lớn. Hối hận và tự trách trào dâng trong lòng anh ta. Giang Dụ, sao em lại đối xử với anh tốt như vậy? Cô cứu anh ta, che chở cho anh ta, thậm chí không màng đến tính mạng của chính mình, còn anh ta thì sao? Bao năm qua có từng làm tròn một phần trách nhiệm của người anh không? Chưa từng, hoàn toàn chưa từng. Không chỉ không làm tròn bổn phận, mà còn luôn nhắm vào cô, đối đầu với cô. Thậm chí lần này cô bị tuyên án tử hình, cũng là do anh ta vì muốn bênh vực cho Sở Y mà bỏ tiền ra thuê luật sư, chỉ với một mục đích: "Đẩy Giang Dụ vào chỗ chết!" Bao năm qua, anh ta đã làm những gì vậy chứ? Anh ta có còn là người sao? Đến bản thân anh ta cũng cảm thấy mình không xứng sống trên cõi đời này! Hai hàng lệ chảy dài trên má Giang Diệu, trong nước mắt ấy là bao nỗi hối hận và dằn vặt. Tâm trạng của mẹ Giang cũng tương tự, bà ta đã khóc không thành tiếng. Không ngờ sự thật lại là như vậy! Chỉ vì chuyện năm đó, bà ta mới quyết định không nhận Dụ Nhi là con gái mình nữa. Nhưng không ngờ, người cứu Giang Diệu lại chính là Giang Dụ! Thân là mẹ nhưng bà ta lại thất trách đến mức này! Năm đó để mất Dụ Nhi, để con bé phải sống vất vả ở nông thôn suốt bao nhiêu năm, giờ lại còn oan uổng nó, đối xử tệ bạc với nó bao năm trời! Bà ta thật đáng chết! "Bốp!" Mẹ Giang giơ tay tát mạnh vào mặt mình. Giờ đây, liệu Dụ Nhi còn có thể tha thứ cho bà ta không? Còn chịu nhận bà ta là mẹ nữa không? Ba Giang nhíu mày nhìn cảnh tượng trước mắt. Cũng coi như nó còn có chút lương tâm, đã cứu con trai ông ta. Nhưng dù như vậy, Giang Uy vẫn không thể thích nổi đứa con gái này. Hơn nữa, sau đó nó còn vô tình phát hiện ra bí mật của ông ta... Ký ức của Giang Dụ đang được phát sóng trực tiếp, chẳng phải nghĩa là những chuyện xấu xa ông ta làm sẽ bị lộ hết ra sao? Vậy thì phải làm sao đây... [Trời ơi, không ngờ sự thật lại là như vậy!] [Cả nhà tôi đều sững sờ! Không thể tin nổi thiết lập nhân vật của Giang Dụ và Giang Sở Y lại đảo ngược thế này!] [Không ngờ Giang Dụ lại là một cô gái tốt bụng như vậy! Nước sông chảy xiết như thế, đúng là liều mạng cứu người mà!] [Hu hu hu, thương chị Dụ quá. Chỉ cần vì hành động hôm nay, sau này chị có làm sai gì tôi cũng tha thứ hết!]