Vừa nhắn xong, cô ta cuống cuồng đăng nhập vào Weibo của mình.
"Tắt tài khoản ở đâu vậy? Làm sao để xóa tài khoản..."
Cô ta luống cuống tay chân thao tác.
Cô ta không muốn bị cư dân mạng tấn công, không muốn bị bốc phốt!
Khi đó, Giang Sở Y cho họ rất nhiều tiền để quay video này, mà khi đó cô ta đang thiếu tiền, nên không suy nghĩ nhiều liền đồng ý.
Nhưng sao chuyện lại thành ra như vậy chứ!
Trong nhóm còn có một bạn khác tên là Lam Tuyết, cũng là một trong ba người xuất hiện trong video.
Lúc đó cô ấy thật sự rất cần tiền, nên mới đồng ý với yêu cầu của Giang Sở Y.
Về sau, cô ấy luôn cảm thấy hối hận, hay mơ thấy mình bị dân mạng tấn công, kết cục giống như Giang Dụ.
Bây giờ... Quả báo của cô ấy đã đến rồi sao...
Lam Tuyết mở Weibo, thở dài một hơi, như thể đã hạ quyết tâm.
"Không được, tôi phải nói ra sự thật."
Thật ra cô ấy không hề thích Giang Sở Y, trong "phe" của cô ta, cô ấy luôn là người bị coi thường nhất, Giang Sở Y thường xuyên trút giận lên đầu cô ấy.
Những năm qua, cô ấy vừa phải nhẫn nhịn Giang Sở Y, lại còn phải giúp cô ta bắt nạt người khác.
Bây giờ, cô ấy nhất định phải nói ra tất cả, để mọi người biết được bộ mặt thật của Giang Sở Y!
Lam Tuyết bắt đầu viết một bài dài trên Weibo...
Ký ức tiếp tục phát.
Giang Dụ nhìn hơn mười người đang bao vây mình, chỉ thấy nực cười.
"Tụi bây nghĩ đông người là thắng được sao?"
Buồn cười.
Kiếp trước bà đây là quán quân tán thủ, kiếp này cũng chưa từng ngưng rèn luyện.
Mỗi sáng cô đều dậy sớm chạy bộ, luyện cơ tay, mỗi ngày đều ôn lại các chiêu thức tán thủ.
Đám con trai từng bắt nạt Lộ Ngạn Thành đều đã bị cô đánh cho chạy té khói.
Mấy tiểu thư yếu ớt tay trói gà không chặt như mấy đứa này... Không đủ cho cô nhét kẽ răng.
Hơn nữa, thân phận cô là gì?
Là nữ phụ ác độc đấy!
Đã là nữ phụ ác độc, thì nhất định phải đi ngang!
Ai dám hò hét trước mặt cô? Nữ phụ ác độc sẽ khiến kẻ đó nghi ngờ nhân sinh!
Giang Sở Y nhìn dáng vẻ Giang Dụ phía trước, nở nụ cười đắc ý.
Cô ta vẫn còn nhớ rõ chuyện mình bị đá văng khỏi cầu thang lúc trước.
Biết Giang Dụ rất khỏe, nên cô ta mới đặc biệt kéo theo nhiều bạn học đến vây đánh.
Cô ta không tin Giang Dụ có thể vùng lên được!
"Nếu mày không chịu uống nước trong nhà vệ sinh, vậy thì quỳ xuống ngoan ngoãn xin lỗi tao, sau đó nói với ba mẹ là mày muốn rời khỏi nhà họ Giang đi." Giang Sở Y nói.
Rời khỏi nhà họ Giang? Đúng là nực cười!
Tuy Giang Dụ rất ghét đám người nhà họ Giang, nhưng cô vẫn còn nhiệm vụ phải hoàn thành, còn phải diễn xong cốt truyện, lấy cho bằng được 100 tỷ kia mà! Cô tuyệt đối sẽ không rời khỏi nhà họ Giang!
Giang Dụ bất ngờ trượt chân lướt ngang như đá bóng, hất bay vài người, tự mở cho mình một con đường, trượt thẳng về phía cửa.
"Không xong, nó muốn chạy!" Tần Phượng hét lên.
Thế nhưng Giang Dụ lại dừng lại ngay trước cửa, không những không trốn, mà còn đóng cửa lại!
"Cạch!" Cửa bị khóa.
Giang Dụ từ từ quay đầu lại, nở một nụ cười nham hiểm.
Biểu cảm này đã được cô luyện trước gương không biết bao nhiêu lần, đủ tự tin để diễn ra "thần thái của nữ phụ ác độc".
Nhìn thấy cô khóa cửa rồi quay đầu cười nham hiểm, đám Giang Sở Y vô thức lùi về sau vài bước, trong lòng nổi lên một dự cảm chẳng lành.
Nhưng rất nhanh, cảm giác đó bị họ ép xuống.
"Giang Dụ, tụi tao đông người như vậy, còn mày chỉ có một mình, mày muốn làm gì hả?"
"Đông như thế này, chẳng lẽ còn sợ nó chắc?"
"À thì... Cũng chẳng có gì." Giang Dụ nhún vai: "Chẳng qua là đọc tiểu thuyết nhiều quá, nên muốn thử nghiệm thực tế chút thôi!"
"Hây da!" Cô bước chân một trước một sau, đứng vững, dang tay tạo thành một thế võ, mô phỏng lại dáng đứng của Lý Tiểu Long.
Thật ra, cô cũng có học võ chút chút, chủ yếu là vì cảm thấy ngầu.