[Không phải chứ, đá người xuống cầu thang như vậy lỡ như bị ngã chết thì phải làm sao bây giờ? Giang Dụ đúng là hư từ nhỏ, đồ hư đốn trời sinh!]
[Ôi thánh thần đây rồi! Hy vọng lúc người khác bắt nạt bạn, bạn cũng có thể nén giận được! Thân tặng bạn một trăm Giang Sở Y!]
[Quá đáng, bé cún đáng yêu như vậy, sao cô ta có thể đánh cún được! Khó trách sau này lại ngược đãi động vật!]
Đúng rồi, cô còn có tội ngược đãi động vật nữa mà. Nếu tính ra thì con chó đen này là động vật đầu tiên bị cô ngược đãi.
Giang Dụ nhìn lướt qua phòng quan sát, ở một vị trí cách đó không xa, có người đang giơ một dải băng rất lớn, nền trắng chữ đỏ: [Giang Dụ táng tận thiên lương, hành hạ động vật đến chết! Tội ác tày trời!]
Đó là một đám người mặc đồng phục giống nhau, vừa nhìn đã biết là tổ chức bảo vệ động vật dân gian.
Vừa nhìn thấy dải băng kia, Giang Dụ còn rất vui mừng vì có thêm một tội danh.
Nhưng đáng tiếc, cuối cùng đều phải bị tẩy trắng.
Cốt truyện kế tiếp là gì nhỉ?
Đúng rồi, vì cô đẩy Giang Diệu và Giang Sở Y xuống cầu thang, ba Giang muốn trừng phạt cô nên đã dẫn cả nhà ra ngoài chơi, để lại cô lẻ loi một mình ở trong nhà tự suy ngẫm.
Cả nhà ra ngoài nghỉ phép, chỉ có một mình cô ở lại trong tòa biệt thự ba tầng rộng lớn.
Tuy kiếp trước Giang Dụ kiếm được rất nhiều, nhưng còn chưa từng ở trong tòa biệt thự ba tầng lớn như vậy! Nghĩ lại còn thấy rất hưng phấn.
Trong biệt thự còn có KTV, phòng tập thể dục siêu lớn, rạp chiếu phim gia đình! Đúng là quá tuyệt!
Trước đó cô đã để ý phòng của Giang Diệu có một bộ ghế chơi game cao cấp, kèm theo dàn loa lập thể xịn sò, ngồi đó chơi game nông trại thôi cũng thấy sướng rơn rồi!
Còn nữa, trong phòng của lão Giang có cái giường siêu to khổng lồ, cỡ phải 5 mét x 5 mét. Lúc cô mò vào sờ thử một phát, liền bị lão Giang đẩy ra không thương tiếc. Xem ra ông ta quý cái giường đó lắm.
Nếu cô ở lại trong nhà, có phải là có thể độc chiếm cái giường đó không?
Sướng! Nghĩ lại đã thấy sướng rơn rồi!
Hình ảnh thay đổi, ba mẹ Giang xuất hiện ở bên cạnh cầu thang.
"Sao lại thế này?" Ba Giang nhìn người và chó đang nằm bẹp dưới đất, cau mày hỏi.
"Là cái đồ độc ác Giang Dụ này đẩy tụi con xuống lầu!" Giang Diệu đẩy con chó ra, giãy giụa bò dậy.
"Ba đừng trách chị, vì chị vừa mới về nên còn chưa kịp thích ứng mà thôi..." Giang Sở Y xoa cái mặt bị đánh thành đầu heo của mình, chảy nước mắt ròng ròng nói.
Giang Dụ nhìn thấy cái đầu heo của Giang Sở Y liền nhịn không được mà muốn bật cười.
Ba Giang nhìn mặt Giang Sở Y, trong lòng siết lại, quay đầu lạnh lùng nói với Giang Dụ: "Đồ con hoang này, vừa mới về mấy ngày mà đã gây chuyện, đúng là tao không nên đón mày về!"
Ha, lại không thèm hỏi nguyên nhân mà đã trực tiếp chỉ trích.
Đúng là trên không làm gương thì dưới sẽ loạn mà!
"Xem chuyện tốt mà mày làm đi! Mày có thù hận lớn thế nào mà lại đánh em mình thành như vậy hả?"
Giang Dụ nhớ rất rõ lúc ba mẹ Giang đón mình về. Vẻ mặt của ba Giang rất không tình nguyện, hệt như phải nhặt một đống rác về nhà vậy.
Dường như ông ta rất ghét đứa con gái này của mình.
Cô tin nếu không phải vì bất đắc dĩ, chắc chắn ông ta sẽ không đón mình về.
"Chỉ nhìn thấy vết thương trên mặt nó, còn không nhìn thấy năm dấu tay trên mặt tôi đúng không? Định giả mù hả?" Giang Dụ không thể nhịn được nữa.
"Tôi là con hoang, vậy ông là thứ gì?" Còn gọi cô là con hoang nữa chứ. Trước khi nói không biết suy nghĩ hay gì?
"Mày..." Ba Giang vươn một ngón tay ra, run rẩy chỉ vào Giang Dụ, sau đó tức giận mà rũ xuống.
"Cả nhà, bao gồm cả người hầu, toàn bộ ra ngoài nghỉ phép! Giang Dụ ở lại trong nhà một mình, cẩn thận suy ngẫm lại lỗi lầm của mình!"