"Anh Giang Diệu, anh là anh trai của Giang Dụ và Giang Sở Y. Anh nói xem, lời của Giang Sở Y có đúng không?" Lộ Ngạn Thành hỏi. Anh ta biết Giang Diệu nhất định sẽ bênh vực Giang Sở Y.
"Cô giáo, em tin Sở Y, chuyện này chắc chắn là Giang Dụ làm." Giang Diệu nói.
"Nó có tiền sử ngược đãi động vật. Nó đã hành hạ một con hamster trong nhà em đến chết, thi thể không còn nguyên vẹn, chết rất thê thảm."
Giang Diệu nhìn thấy bản thân trong màn hình, hối hận đến mức chỉ muốn nhảy vào trong đó vả cho mình một cái tát.
Bên tai anh ta liên tục vang đi vọng lại câu nói của chính mình: "Cô giáo, em tin Sở Y, chuyện này chắc chắn là Giang Dụ làm."
Sao anh ta có thể vu oan cho con bé, bôi nhọ con bé như thế!
Giang Diệu thử đặt mình vào vị trí của Giang Dụ, nếu anh ta là con bé, nhìn thấy chính anh trai ruột của mình không những không đứng ra bênh vực mình mà còn cùng người khác vu oan cho mình, trong lòng sẽ đau khổ đến nhường nào?
[Dụ Nhi, xin lỗi em! Nếu có thể, anh sẽ dùng nửa đời còn lại để bù đắp cho em!]
Giang Diệu nhìn Giang Dụ đang ngồi trên pháp trường, ánh mắt dần trở nên ảm đạm.
Nhưng... Anh ta còn có cơ hội nữa không?
Giang Diệu, anh ta có còn là người không vậy? Loại người như anh ta mà cũng xứng làm anh trai sao?]
[Tức chết tôi rồi! Trước kia Giang Dụ sống kiểu gì thế? Không ai thương yêu, không ai che chở! Đau lòng quá!]
[Giang Diệu đi chết đi! Không phân rõ đúng sai! Chết chung với Giang Sở Y đi!]
Ký ức tiếp tục phát.
Sau khi Giang Diệu nói xong, các bạn học xung quanh đồng loạt hít vào một ngụm khí lạnh.
"Trời ạ, tới anh trai ruột còn nói thế thì chắc chắn là thật rồi."
"Giang Dụ nhìn mặt thì vô hại, không ngờ lại làm ra chuyện như thế!"
Mọi người bắt đầu xì xầm bàn tán.
Giang Dụ vui sướng trong lòng.
Cô tuyệt đối không thể rửa oan được!
Giang Diệu đúng là thần trợ công của cô! Cô thậm chí còn muốn cho anh ta một nút like!
Hứa Nghiên Bạch giận dữ, định lên tiếng phản bác thì giáo viên nói: "Đến cả anh trai cũng nói vậy, chẳng lẽ còn không chứng minh được là Giang Dụ làm sao? Tôi sẽ báo cáo lại chuyện này với nhà trường!"
Hứa Nghiên Bạch vừa định nói gì đó, Giang Dụ đã kéo tay anh lại, nên anh đành im lặng.
Vì trạm cứu trợ động vật này được nhà họ Giang đầu tư xây dựng, trước đây ba Giang cũng từng bỏ tiền xây dãy phòng học cho trường, nên họ không báo cảnh sát, cũng không truy cứu trách nhiệm pháp lý của Giang Dụ.
Cuối cùng, hình phạt do giáo viên chủ nhiệm cô Lưu quyết định.
Để lấy lòng Giang Sở Y, cô ta quyết định bắt Giang Dụ đứng phạt một tuần trên sân thể dục, từ 7 giờ sáng đến 7 giờ tối mỗi ngày.
"Vì sao? Tại sao cậu lại kéo tôi lại?" Hứa Nghiên Bạch quay đầu nhìn Giang Dụ, hỏi nhỏ.
Học sinh đã tản ra, ai nấy đi hoạt động tự do, không ai chú ý đến cuộc trò chuyện của hai người.
Giang Dụ nhìn Hứa Nghiên Bạch.
Cô không thể nói rằng tôi là người xuyên sách đến, tôi chỉ đang làm nhiệm vụ hệ thống, hoàn thành kết cục nhân vật thôi.
Hứa Nghiên Bạch có thể đứng ra vì cô một lần, cũng có thể đứng ra lần thứ hai, thứ ba.
Nếu sau này Hứa Nghiên Bạch cứ liên tục đứng ra bảo vệ cô, thì cô còn làm sao giữ được hình tượng "nữ phụ ác độc" nữa?
Dù cảm giác được người ta tin tưởng, được che chở thực sự rất tuyệt, Giang Dụ cũng chân thành cảm ơn anh.
Nhưng làm gì cũng phải lấy đại cục làm trọng.
Không được. Cô phải bóp chết tinh thần chính nghĩa của Hứa Nghiên Bạch từ trong trứng nước.
Cũng phải dập tắt mọi ý nghĩ của anh. Không thể để anh thích mình.
"Tại sao ư? Vì bản tính tôi vốn độc ác. Những con vật đó đúng là tôi giết đấy."
Hứa Nghiên Bạch nhìn cô, ánh mắt rõ ràng không tin.
"Tôi không tin cậu là người như vậy."
"Tại sao không tin?"
"Tôi đâu có ngốc. Người khác không hiểu, nhưng tôi hiểu. Rõ ràng là Giang Sở Y giết những con vật đó rồi đổ tội cho cậu. Tại sao cậu không nói ra?"