Giang Diệu siết chặt tay, khẩn trương nhìn màn hình chằm chằm. Bệnh sạch sẽ của anh ta rất nặng, nghiêm trọng tới mức nếu có người vào phòng anh ta, sờ đồ của anh ta, ngồi trên giường của anh ta, anh ta sẽ không thể thở nổi.
Giang Dụ đẩy cửa phòng ra, một màu hồng nhạt liền ập thẳng vào trước mặt.
Bức tường màu hồng nhạt, ga trải giường màu hồng nhạt, ghế game, cái bàn đều màu hồng nhạt.
Trên bàn là ảnh chụp của Giang Diệu.
Giống hệt như trong tiểu thuyết đã mô tả. Tuy Giang Diệu xấu xí, nhưng lại có trái tim thiếu nữ, thích nhất là màu hồng nhạt.
[Đây là phòng của công chúa Sở Y à? Trông xinh xắn quá! Cô ta vào phòng Sở Y của tôi làm gì?]
[Mọi người chú ý, trên bàn có ảnh của Giang Diệu. Giang Sở Y không chơi game, đây là phòng của Giang Diệu!]
[Ha ha ha, đúng là bất ngờ! Không thể tin được dưới vẻ ngoài xấu xí của Giang Diệu, lại là một trái tim thiếu nữ cháy bỏng!]
[Trời ơi, tôi bị hồng tới mù mắt rồi! Đây là sở thích của Giang Diệu à? Anh ta có lén mặc váy không vậy?]
Trong phòng quan sát, khuôn mặt Giang Diệu đỏ bừng như tôm luộc.
Với việc anh ta điên cuồng yêu thích màu hồng nhạt, mẹ Giang mặc kệ, ba Giang không thích anh ta nên cũng ngó lơ, chỉ có Giang Sở Y là cười nói: "Phòng của anh trai đẹp quá!"
Giang Diệu không thích người khác vào phòng mình, một mặt là vì bệnh sạch sẽ, mặt khác là sợ người ta phát hiện ra mình thích màu hồng.
Kết quả... Mọi người đều biết cả rồi!
Hay lắm, giờ thì cả thế giới đều đã biết anh ta có trái tim thiếu nữ!
Giang Diệu hận không thể tìm một cái khe nứt để chui vào.
Giang Dụ! Cái đồ xui xẻo này, mày chui vào phòng tao làm gì!
Giang Dụ kéo ghế game ra, ngồi xuống, mở máy tính và loa lên.
Cả người Giang Diệu như muốn nứt ra.
Không một ai có thể ngồi lên ghế game của anh ta, không một ai!
A a a, nó ngồi xuống, nó ngồi rồi!
Ngoài mặt, Giang Diệu không có bất cứ động tác gì, nhưng trong lòng đã hệt như kiến bò trên chảo nóng.
Chỉ chốc lát sau, tiếng loa lập thể vang lên dồn dập, to tới mức tưởng chừng muốn hất tung cả trần nhà.
"First Blood!"
"Double Kill!"
"Triple Kill!"
Giang Dụ chơi rất chăm chú, vô cùng vui vẻ.
"Bắn ulti đi! Đánh thẳng vào mặt nó đi!"
"Đứng im ở đó! Để tôi lao tới!"
Trong lúc kích động, Giang Dụ hất ngã chai Sprite, khiến nước ngọt đổ lên bàn phím.
Giang Dụ chỉ cảm giác như cả người muốn vỡ vụn.
A a a, đây là bàn phím của anh ta! Đây là bàn phím giới hạn mà vất vả lắm anh ta mới mua được! Thế mà bị đổ Sprite lên! Thảo nào lúc sau anh ta ấn lên cứ cảm thấy không đúng!
Giang Dụ chết tiệt này!
[Trời ạ, thế mà vừa rồi tôi còn thấy đồng tình cho cô ấy! Giang Dụ đang làm gì vậy? Trực tiếp đánh ra Pentakill?]
[Trạng thái tinh thần của Giang Dụ thật tốt, vừa mới bị cả nhà cô lập mà đã vui vẻ trở lại rồi. ]
[Chỉ có tôi cảm thấy cô ấy đánh game giỏi thôi à?]
[Có lẽ là chơi game để quên đi chuyện không vui vừa rồi. Biết đâu trong lòng cô ấy còn đang buồn lắm. ]
Sau khi đánh xong hai trận game, Giang Dụ cảm thấy rất sảng khoái, toàn thế giới đều tốt đẹp hơn không ít.
Vừa rồi cô tùy tiện tìm một cái giẻ lau lau bàn phím cho Giang Diệu. Dù sao Sprite cùng là trong suốt, có lẽ Giang Diệu não tàn sẽ không phát hiện ra đâu.
Cô tắt máy tính, hoạt động chút gân cốt, vừa định ra khỏi phòng đã nghe thấy phía sau phát ra tiếng vang lột rột.
Không phải trong nhà này chỉ có mình cô à? Tiếng động này là sao? Thế mà còn phát ra từ trong phòng?
[Mấy người có nghe thấy tiếng gì không? Rột rột rột rột?]
[Không phải đã nói mọi người đi hết rồi à? Tiếng này phát ra từ đây vậy? Đừng nói là có ma đấy nhé?]
[Trời ơi, đừng làm tôi sợ. Bình luận bảo vệ bình luận bảo vệ bình luận bảo vệ... ]
(Bình luận bảo vệ: Lúc xem phim kinh dị hoặc có phân đoạn nào đó đáng sợ, người xem sẽ điên cuồng bình luận, khiến chữ nhảy lên che hết những cảnh đáng sợ. )