Chiếc áo sơ mi trắng hơi mỏng, có thể lờ mờ thấy được đường nét cơ bắp bên trong.
Giang Dụ nuốt nước bọt.
Bình tĩnh nào, Giang Dụ, phải giữ bình tĩnh.
Mày chỉ là một người xuyên vào đây làm nữ phụ ác độc để làm nhiệm vụ mà thôi, cuối cùng rồi sẽ phải quay về thế giới thực.
Cô đã xem rồi, trong hệ thống nhiệm vụ hoàn toàn không có cái nào liên quan đến Hứa Nghiên Bạch cả.
Mà kết cục của cô ở thế giới này lại bi thảm như thế, thật sự không nên kéo người khác dính vào.
"Hứa Nghiên Bạch, trùng hợp ghê." Giang Dụ đáp lại.
"Ừ, tôi cũng đến đây cắm trại. Thấy không, kia là lều của tôi đấy." Hứa Nghiên Bạch quay lại chỉ về phía một cái lều ở xa.
"Một mình à?" Giang Dụ nghi ngờ hỏi rồi đảo mắt nhìn xung quanh, không thấy dấu hiệu có người nào khác.
"Không thể đi cắm trại một mình à? Tôi thích đi du lịch một mình." Đôi môi đỏ mỏng của Hứa Nghiên Bạch khẽ nhếch, yết hầu trắng nõn khẽ trượt lên xuống.
Giang Dụ gật đầu.
Tên Hứa Nghiên Bạch này, rốt cuộc là đầu thích cô từ khi nào vậy? Giờ thích rồi sao? Hay là vẫn chưa?
Cô đã biết người trước đó thêm WeChat mình với cái tên "Bạch" chính là Hứa Nghiên Bạch.
Biết đâu là thích rồi ấy chứ, không thích thì thêm WeChat làm gì?
"Cậu chơi với gia đình đi, tôi về lều trước. Có việc thì qua tìm tôi."
"Được."
Giang Dụ nhìn Hứa Nghiên Bạch đi vào lều.
Cô quay lại, định tiếp tục xử lý chuyện của Giang Diệu, thì cảnh tượng trước mắt khiến cô sững người.
Giang Sở Y đẩy Giang Diệu xuống sông từ phía sau.
Cô ta dùng cả hai tay đẩy, động tác rõ ràng là cố ý, hoàn toàn không phải vô tình.
Lúc đó ba mẹ Giang đều không ở đó.
Giang Dụ lập tức chạy tới.
Dòng nước chảy xiết, Giang Diệu giãy giụa trong nước, lớn tiếng kêu cứu, chẳng mấy chốc đã bị dòng nước cuốn đi xa.
"Cô điên rồi à! Không phải đó là anh trai cô sao? Anh ấy đối xử với cô tốt như thế! Sao cô lại làm vậy?" Giang Dụ hét lớn với cô ta.
Giang Sở Y vừa cười với cô, vừa lùi lại, tránh xa mép sông, như thể sợ bị Giang Dụ đẩy xuống nước vậy.
"Em làm sao cơ? Em chẳng làm gì cả nhé, người là do chị đẩy xuống mà? Chị nghĩ thử xem, nếu em nói vậy, họ sẽ tin ai?" Giang Sở Y nửa cười nửa không nhìn Giang Dụ.
Tuy rằng ba thích cô ta hơn, nhưng trong thâm tâm ông ta vẫn trọng nam khinh nữ, cảm thấy gia nghiệp phải do con trai kế thừa.
Nếu Giang Diệu chết, là bị Giang Dụ hại chết, vậy thì trong nhà này, chỉ còn mỗi mình cô ta là đứa con được yêu thương. Gia sản to lớn của nhà họ Giang này, chẳng phải sẽ là của cô ta hết sao?
[Giang Dụ, chị là con ruột thì sao chứ? Cuối cùng chẳng phải vẫn thua dưới tay tôi à?]
Trước màn hình, ba người nhà họ Giang chìm trong cú sốc lớn, họ như hóa đá, không nhúc nhích, cũng không nói nên lời.
Sao lại như vậy?
Sao lại như vậy được!
Rõ ràng là Giang Dụ đẩy Giang Diệu xuống sông cơ mà, sao lại thành Giang Sở Y đẩy được chứ?
Trên lưng Giang Diệu túa mồ hôi lạnh.
Giang Sở Y, nó là ác ma sao?
Mình đối xử với nó tốt đến mức nào chứ? Có đồ ăn ngon, đồ chơi hay đều nghĩ đến chia sẻ với nó, bình thường thì chiều chuộng, nuông chiều nó, đến sao trên trời nó muốn mình cũng nguyện hái về!
Mình đối xử tốt với nó như thế, vậy mà Giang Sở Y lại muốn giết chết mình!
Đôi mắt Giang Diệu đỏ dần lên, nước mắt to bằng hạt đậu không ngừng rơi khỏi khóe mắt.
Anh ta cảm thấy lòng mình vô cùng đau đớn, như bị ngàn vạn lưỡi dao cứa vào, ngay cả hít thở cũng thấy khó khăn.
Bên cạnh, mẹ Giang cũng kinh ngạc không kém, ngoài kinh ngạc ra còn là cơn giận dữ mãnh liệt đang dâng trào trong lòng!
Bà ta đã yêu thương Giang Sở Y bao nhiêu năm như con ruột, thậm chí vì nó mà cắt đứt tình thân với con gái ruột, bao lần đứng trước lựa chọn, bà ta đều chọn Giang Sở Y!