Chương 20

Ký Ức Bị Công Chiếu, Thiết Lập Ác Nữ Sắp Sụp Đổ!

Nhất Chỉ Miêu Lư 13-10-2025 01:17:00

Cách này là ổn thỏa nhất rồi. Nhiệm vụ của hệ thống chỉ yêu cầu cô đẩy người ta xuống, chứ không nói là không được cứu lên. Tuy cô không thích Giang Diệu cho lắm, nhưng chỉ vì làm nhiệm vụ hệ thống mà thật sự giết người thì không được. Trên sông có một đoạn cầu gỗ gần như sát mặt nước, Giang Diệu đang đứng trên đó, trông rất dễ đẩy. Chính là lúc này, qua đó thôi! Giang Dụ vừa định bước đi, phía sau bỗng vang lên một giọng nam trầm thấp đầy từ tính. "Giang Dụ." Cô quay đầu lại, bắt gặp đôi mắt đen nhánh lạnh lẽo đang nhìn chằm chằm vào mình. Là Hứa Nghiên Bạch. Ánh hoàng hôn rơi trên khuôn mặt tuấn tú khiến người oán trời trách đất kia, đôi môi mỏng của anh khẽ cong lên, mỉm cười với cô. Giang Dụ phải thừa nhận, cô rất mê gương mặt của Hứa Nghiên Bạch. Trong sách không miêu tả nhiều về ngoại hình của Hứa Nghiên Bạch, dù sao anh cũng chỉ là một liếm cẩu trung thành của nữ phụ ác độc, nên chẳng cần phải tốn nhiều bút mực để mô tả. Phần giới thiệu về Hứa Nghiên Bạch chỉ dừng lại ở hoàn cảnh gia đình bình thường, không có nền tảng hay bối cảnh gì, là người theo đuổi trung thành của Giang Dụ. Lúc mới gặp người này, Giang Dụ thật sự ngây người trong thoáng chốc. Từ khuôn mặt, ngũ quan đến dáng người, nước da... Từng điểm một trên người Hứa Nghiên Bạch đều trúng ngay gu thẩm mỹ của cô. Cô thấy anh còn đẹp trai hơn cả Lộ Ngạn Thành. Nữ phụ ác độc mà cũng xứng được "ăn ngon" thế này sao? Đó là suy nghĩ đầu tiên của Giang Dụ khi nhìn thấy Hứa Nghiên Bạch. [Trời ơi trời ơi trời ơi, anh đẹp trai này là ai vậy? Đẹp quá mức cho phép rồi đó!] [Tôi thấy còn đẹp hơn cả ảnh đế Phó Ngôn Tu nữa! Gương mặt này đi đóng phim, thoại chỉ cần nói "1 2 3" cũng đủ khiến bao cô gái phát cuồng rồi!] Lúc này, tại khu căn hộ cao cấp nhất thành phố Nguyên, Hứa Nghiên Bạch đang ngồi trên một chiếc sofa da thật phiên bản giới hạn, tay cầm ly thủy tinh trong suốt, lắc lắc rượu vang đắt tiền bên trong. Ánh mắt anh nhìn về màn hình tivi 200 inch phía trước, khóe môi khẽ cong lên. Cuối cùng thì anh cũng xuất hiện rồi. Anh nghiêng đầu, nhìn ra khung cảnh thành phố ngoài cửa sổ sát đất. Nơi anh ở chính là tầng cao nhất của tòa nhà này. Anh rất thích nơi này, lại không muốn sống cùng người khác, nên đã mua đứt cả tòa nhà, chỉ ở tầng trên cùng, các tầng dưới đều bỏ trống. Ngoài cửa có người bước vào, là bạn thân của Hứa Nghiên Bạch - Lục Chu. Lục Chu nhìn màn hình lớn: "Yo, tới lượt cậu lên sân khấu rồi đó!" Hứa Nghiên Bạch gật đầu, còn chưa kịp nói gì thì Lục Chu đã thao thao bất tuyệt tiếp: "Không phải chứ, tôi thấy cậu đúng là có bệnh mà. Thích người ta bao nhiêu năm, vậy mà không chịu nói rõ thân phận thật của mình. Nếu biết được thân phận của cậu, dù là thiên kim nhà danh môn nào cũng sẽ giành nhau để ở bên cậu ấy chứ?" "Hồi đó nhà giàu số một của thành phố Nguyên, cha của Lệ Cận Minh còn phải hẹn trước hai tuần mới gặp được cậu một lần mà." "Bao nhiêu năm rồi, nếu cậu chịu nói thật với cô ấy, có khi hai người sớm đã ở bên nhau rồi ấy chứ?" "Nào có phần cho cái tên Phó Ngôn Tu kia thừa nước đục thả câu?" Hứa Nghiên Bạch lắc đầu: "Lúc đó họ đâu có nghiêm túc, hơn nữa hai người cũng chia tay rồi." Anh nhìn Lục Chu: "Cậu nói nếu cô ấy biết thân phận thật của tôi thì đã sớm đồng ý bên tôi. Nhưng tôi nói cho cậu biết, cô ấy không giống những người phụ nữ khác. Cô ấy sẽ không vì thân phận địa vị mà thích tôi, cô ấy là một cô gái rất có chính kiến và bản lĩnh." Hơn nữa, anh thực sự không thể nói ra thân phận thật của mình cho Giang Dụ. Ít nhất là khi đó, chưa phải lúc. Một khi nói ra, giữa họ, tuyệt đối không còn khả năng gì nữa. Giang Dụ ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao gần mét chín trước mắt. Hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ và đẹp mắt, lại là loại hơi ôm sát người, làm nổi bật hoàn hảo phần thân trên của anh.