"Không cần đâu, áo cậu rất ấm, thế này là đủ rồi." Giang Dụ cười đáp.
Giang Sở Y như bị giáng một đòn trời đánh.
Hứa Nghiên Bạch, có phải cậu từng học biến mặt trong hí khúc Tứ Xuyên không rồi?
Với tôi thì lạnh như băng, với Giang Dụ thì ngọt như mật!
Cách hai người này nói chuyện cứ như một đôi người yêu đang ve vãn nhau, khiến cô ta ghen ghét dữ dội.
"Vì sao cậu đối với tớ như vậy, còn với chị ấy thì dịu dàng như thế? Chị ấy bỏ bùa mê gì cho cậu vậy? Tớ có điểm nào thua kém chị ấy chứ!" Giang Sở Y hét lên.
Hứa Nghiên Bạch nhàn nhạt đáp: "Giang Dụ lương thiện, xuất sắc, lạc quan, dũng cảm. Là cô gái tốt nhất tôi từng gặp. Xin lỗi, chỉ cần một sợi tóc của cô ấy cũng đã hơn hẳn cậu."
Giang Dụ: "..." Cô thừa nhận, tim mình loạn nhịp mất rồi.
Thế giới này, người thân duy nhất thì gọi cô là đồ rác rưởi, là thứ độc ác trời sinh.
Còn đây lại là lần đầu tiên có người thẳng thắn khen ngợi cô như vậy.
Nhưng mà...
Hứa Nghiên Bạch, chúng ta định sẵn là không thể ở bên nhau.
Giang Sở Y tức đến phát khóc, trừng mắt nhìn Hứa Nghiên Bạch một cái rồi quay người bỏ đi.
Trong lòng cô ta thề: [Hứa Nghiên Bạch, tôi nhất định sẽ khiến anh yêu tôi! Không chỉ yêu, mà còn phải hối hận vì những gì hôm nay đã nói, phải quỳ xuống cầu xin tôi tha thứ!]...
[Cái miệng của anh đẹp trai này lợi hại quá trời luôn! Mắng mà tôi nghe xong phải vỗ tay đen đét! Đây chính là người chuyên "vạch mặt trà xanh" trong truyền thuyết đây mà!]
[Không được, tại sao lại mắng bảo bối Sở Y của chúng tôi? Quá đáng quá đi mất!]
[Ơ kìa, vẫn còn fan não tàn của Giang Sở Y hả? Biến giùm cái đi!]
[Ồ kìa kìa, thông tin soái ca tới rồi: Hứa Nghiên Bạch, cao 1m87, nặng 76kg, hotboy số 1 thành phố Nguyên, vận động giỏi, học lực top 3 toàn khóa! Bonus ảnh thời cấp ba nè, khỏi cần cảm ơn!]
[Ôi chị em đúng là người tốt! Tôi chúc cô phúc như đông hải, thọ tỷ Nam Sơn!]...
Giang Sở Y rời đi.
"Cuối cùng cũng đi rồi." Hứa Nghiên Bạch thở phào.
"Cảm ơn cậu. Tôi cũng nên đi thôi." Giang Dụ hơi do dự.
Thực ra sau khi Hứa Nghiên Bạch nói những lời kia, trái tim cô liền như nai con chạy loạn.
Cô sợ nếu ở lại lâu hơn, mình thật sự sẽ động lòng mất.
"Để tôi đưa cậu. Tôi có xe." Thế giới này cho thi bằng lái từ rất sớm.
"Không cần đâu, tôi chỉ bị thương nhẹ, đi bộ cũng không sao."
[Đi bộ về?] Hứa Nghiên Bạch thầm gào thét trong lòng.
Với cái vết thương nhìn vào đã muốn xỉu kia, cô gọi là bị thương nhẹ sao?
Với cái vùng ngoại ô quạnh quẽ này, muốn đi bộ về cũng phải mất tận bốn tiếng đồng hồ đấy nhé!
Sau một hồi giằng co, cuối cùng vẫn là Giang Dụ kiên quyết từ chối.
Trước khi rời đi, Hứa Nghiên Bạch vẫn lén nhét thêm cho cô một cái áo khoác. ...
Trên sofa, Lục Chu liếc nhìn Hứa Nghiên Bạch, lắc đầu thở dài.
"Cậu đúng là cô Tấm phiên bản nam. Người ta không cho đưa thì không đưa, nhưng sau đó lại âm thầm làm đủ trò..."
Hứa Nghiên Bạch nhớ lại cảnh tượng hôm đó, khóe miệng bất giác nhếch lên.
Sau khi Giang Dụ rời khỏi lều.
Anh lập tức rút điện thoại, gọi cho một số lạ: "Chú Chu, lập tức điều một đội an ninh tới đây bằng trực thăng, không được để ai phát hiện. Tôi gửi định vị cho chú."...
Mười phút sau, tiếng trực thăng vang rền cả bầu trời.
Khi trực thăng lướt qua đầu, Giang Dụ còn ngơ ngác: "Ơ? Nơi hoang vu thế này mà cũng có trực thăng à?"
Khi thấy trực thăng hạ xuống không xa, cô cũng không nghĩ nhiều mà tiếp tục bước đi.
Trong khi đó, một đội người mặc đồ rằn ri, cơ bắp rắn chắc, bước xuống từ trên trực thăng.
"Thiếu gia, xin cậu dặn dò!" Cả đội đồng thanh hô vang, vẻ mặt nghiêm trang.
"Có một cô gái cần được hộ tống về nhà. Đây là ảnh. Cô ấy ở đằng kia. Bảo vệ ngầm, đừng để cô ấy phát hiện. Có gì lập tức báo tôi."