Chương 50: Tuyệt đối không thể để nàng vênh váo

Ác Nữ Xuyên Sách, Vô Tình Hóa Bạch Nguyệt Quang

Khương Trầm Dạng 02-09-2025 22:40:18

Giang Vân Dịch đưa Ôn Thiều Cảnh đi dạo khắp các cấm địa của Phục Thiên Tông, phần giới thiệu thì ít, phần hù dọa thì nhiều. Chỉ tiếc rằng hù dọa chẳng có chút tác dụng gì. Nhìn gương mặt bình thản như nước giếng thu của Ôn Thiều Cảnh, trong lòng Giang Vân Dịch có chút cảm giác thất bại. "Muội chẳng sợ gì sao?" "Chỉ cần ta không bước vào, thì những điều huynh nói sẽ không xảy ra. Vậy ta sợ để làm gì?" Ôn Thiều Cảnh nhìn hắn ta, trong ánh mắt vừa có chất vấn, vừa lộ rõ khinh bỉ không chút che giấu. Giang Vân Dịch: "..." Sau đó, Giang Vân Dịch lại đưa nàng đi một vòng các nơi bình thường hơn, như Tàng Thư Các, Thiện Đường... Những nơi này người qua kẻ lại tấp nập. Ôn Thiều Cảnh nhận ra Giang Vân Dịch thực sự rất được lòng người. Hắn ta đi đến đâu cũng có người chào hỏi, nhờ thế mà nàng cũng bị ép làm quen với không ít người. Tất cả những người nghe nàng là thân truyền đệ tử mới được Thất trưởng lão thu nhận, sắc mặt đều y hệt nhau. Thương hại, kinh ngạc. Không ngoại lệ. "Sư phụ ta... Thật sự tệ đến vậy sao?" Ôn Thiều Cảnh hỏi. Dẫu không đáng tin, nhưng phản ứng của mọi người cũng quá mức rồi. Chẳng lẽ nàng còn chưa biết chuyện gì đó về sư phụ mình? Giang Vân Dịch bị câu hỏi này làm cho hoảng hốt, lập tức đưa tay bịt miệng nàng: "Muội điên rồi à! Lễ bái sư còn chưa cử hành xong, đã dám nói xấu sư phụ, muội không sợ rước họa sao!" "Mọi người đều nói rồi còn gì... Huống chi ta chỉ hỏi thôi mà, là câu nghi vấn, không phải khẳng định." Ôn Thiều Cảnh cố gắng gỡ tay hắn ta ra, vừa vặn nhìn thấy Diệp Phong Lam đang từ xa đi tới, mặt đen như đáy nồi, nàng lập tức dùng ánh mắt cầu cứu. "Ôn Thiều Cảnh! Ta bảo muội..." "Đệ muốn bịt chết muội ấy sao?" Diệp Phong Lam sầm mặt, sải bước đi đến. Hắn ta vừa mới ra ngoài một lúc thì đã nghe tin Ôn Thiều Cảnh bị Giang Vân Dịch lôi đi. "Sao có thể, đệ không có ý đó." Giang Vân Dịch vội vã buông tay. Hắn ta với Diệp Phong Lam vốn chẳng thân thiết gì, chỉ quen sơ qua. Diệp Phong Lam luôn bôn ba làm nhiệm vụ bên ngoài, hai người hoàn toàn không cùng tuyến hoạt động. Không ngờ lần đầu nói chuyện nhiều hơn lại toàn là vì hiểu lầm. "Sư huynh, không sao đâu. Vân Dịch ca ca không có ý xấu, chỉ là nói đùa thôi... Là ta muốn hỏi chút chuyện về sư phụ nên có lẽ lỡ lời..." Ôn Thiều Cảnh chen vào giữa hai người: "Cũng là ta nhờ huynh ấy đưa ta đi dạo..." "Sư huynh, đừng giận mà." Diệp Phong Lam nhìn Ôn Thiều Cảnh, trong mắt đầy vẻ "hận sắt không thành thép". "Diệp sư huynh, ta nghĩ giữa chúng ta có chút hiểu lầm." Giang Vân Dịch liếc Ôn Thiều Cảnh, ý bảo nàng đừng nói nữa. "Đủ rồi, đừng dùng ánh mắt kia ra hiệu với sư muội của ta nữa." Diệp Phong Lam nhận ra ánh mắt đang giật giật của Giang Vân Dịch, càng thêm bực bội. Giang Vân Dịch: "..." Ôn Thiều Cảnh nhịn không được, suýt nữa thì bật cười. Giang Vân Dịch cảm thấy hình tượng của mình trong mắt Diệp Phong Lam đã hoàn toàn không thể cứu vãn.