"Nếu muội không gọi ta là Vân Dịch ca ca, có lẽ ta sẽ đỡ ghét muội một chút." Giang Vân Dịch bực bội nói.
Thiệu Hi lại cho hắn một cái lên đầu nữa, trừng mắt: "Đệ đừng bắt nạt Thiều Cảnh."
"Thôi được, ta im vậy." Giang Vân Dịch thở dài, trong lòng có chút phiền muộn.
Bằng hữu thân thích xung quanh hắn ta, ai nấy đều bị lão yêu bà này mê hoặc đến mụ mị. Hắn ta chỉ mong sau khi trở về tông môn sẽ có người mắt sáng tinh đời, nhìn thấu được linh hồn đen kịt dưới lớp mặt nạ ngây thơ của Ôn Thiều Cảnh.
Ôn Thiều Cảnh nhìn Giang Vân Dịch rồi mỉm cười, nụ cười mang theo vài phần khêu gợi cùng đắc ý.
Giang Vân Dịch: "..."
Nếu nàng thật sự chỉ mới mười bốn tuổi, thì hắn ta thề trăm năm không đụng đến thịt.
Phi kiếm vốn nhanh hơn cưỡi ngựa nhiều, chỉ mất một ngày đã tới gần biên cảnh phàm giới, nơi đặt trận pháp truyền tống.
Khu vực quanh trận pháp trông hoang vu hơn nhiều so với những nơi khác, mảnh đất sát bờ biển bị nhiễm mặn, không người cư ngụ, chim muông cũng tuyệt tích.
Phàm giới và tu tiên giới bị ngăn cách bởi một biển rộng mênh mông. Tuy gió không lớn nhưng hắc thủy cuồn cuộn không ngừng. Đứng bên bờ cũng cảm nhận được áp lực từ biển cả dâng trào. Biển có cấm phi, linh khí ở đây lại cực kỳ mỏng manh, ngay cả pháp khí cũng không thể dùng. Nếu không có linh thạch để vận hành trận pháp, thì chỉ có thể chèo thuyền vượt biển, mỗi năm đều có kẻ vì muốn vào tu tiên giới mà bị nuốt trọn bởi sóng dữ.
"Lát nữa có thể hơi choáng, muội có thể dựa vào ta." Thiệu Hi nói với Ôn Thiều Cảnh đang ngẩn người.
Ôn Thiều Cảnh gật đầu, Giang Thừa Tự đã đặt linh thạch lên trận pháp, xem màu sắc thì là linh thạch trung phẩm, nàng đếm sơ qua cũng gần trăm khối.
Quả nhiên, trận pháp truyền giới nào cũng là hố không đáy.
Một khối linh thạch cực phẩm bằng một trăm khối thượng phẩm, một khối thượng phẩm bằng một trăm trung phẩm, một trung phẩm bằng một nghìn hạ phẩm.
Ôn Thiều Cảnh bám lấy tay áo Thiệu Hi, bước vào trận pháp. Khi trận khởi động, tiếng rền vang như sấm động trời.
Ôn Thiều Cảnh: "?"
Sao trận pháp này phát ra tiếng như xe trâu lạc hậu vậy?
"Hỏng rồi, trận pháp hỏng rồi!" Thiệu Hi nhịn không được buông lời rủa khẽ.
"Hả? Mới đi được mấy ngày, lúc chúng ta tới đâu phải thế này?" Giang Vân Dịch trừng mắt kinh ngạc.
Sự thật là trận pháp hỏng thật. Khi ánh sáng trắng tan biến, cả bọn vẫn đứng nguyên tại chỗ, trận pháp không chỉ hỏng, linh khí trong linh thạch cũng cạn sạch.
Ôn Thiều Cảnh: "..."
Là nàng xui, hay người tiền nhiệm của thân xác này xui?
"Linh thạch còn lại chẳng bao nhiêu." Xưa nay Giang Thừa Tự hiếm khi cau mày, lúc này cũng lộ vẻ khó coi: "Nếu vận hành pháp thuyền, tối đa chỉ đi được hai ngàn dặm."