Truyền tống phù của Giang Vân Dịch cũng đã dùng hết. Dù có thì cũng vô dụng, muốn về tu tiên giới cần phù văn cấp cửu trở lên mới đủ lực vượt giới.
"Chèo thuyền về?" Giang Vân Dịch thở dài, lấy ngọc giản ra nhưng không thể liên lạc xuyên giới.
Hắn ta không ôm hy vọng, hỏi: "Có ai trong chúng ta biết sửa trận pháp không?"
Mọi người đồng loạt lắc đầu. Không ai chuyên tu trận pháp.
Ôn Thiều Cảnh bước tới, nhìn trận pháp dưới đất. Hình dạng này nàng thấy quen quen, có lẽ nàng có thể sửa được, dường như là loại quy tắc quen thuộc. Pháp tắc tu giới đều tương tự nhau, chỉ cần biết linh hoạt biến hóa là dùng được, mà nàng chính là người giỏi nhất khoản ấy.
Dĩ nhiên, nàng không dại gì đứng ra nói mình biết sửa, nàng sợ vừa nói xong đã bị người ta đâm xuyên.
Giang Thừa Tự lấy ra một con thuyền từ túi trữ vật thả xuống biển, Thiệu Hi đỡ Ôn Thiều Cảnh lên thuyền.
"Dùng linh lực bản thân để vận thuyền thì sao?" Lãnh Chân đề nghị.
"Không được." Giang Thừa Tự lắc đầu: "Không biết dưới nước có thứ gì, cần giữ lại linh lực phòng thân."
"Lúc nãy phi hành bằng kiếm cũng tiêu hao không ít, linh khí nơi này thưa thớt, hồi phục chậm. Hay là quay lại nội địa phàm giới?" Thiệu Hi đề xuất.
Ôn Thiều Cảnh che miệng ho khan mấy tiếng.
"Thôi, đi luôn đi, trên người chúng ta có không ít pháp bảo, chắc không xảy ra chuyện gì." Thiệu Hi nhìn sang Giang Vân Dịch.
Giang Vân Dịch: "..."
"Ừ." Giang Vân Dịch đáp lời, chỉ vào những lúc thế này mới nhớ đến hắn ta.
Cả năm người lên thuyền. Ngoài Ôn Thiều Cảnh ra thì bốn người còn lại thay nhau chèo. Phải nói thể chất tu sĩ quả nhiên phi phàm, một mình Lãnh Chân có thể chèo liên tục hai ngày không nghỉ. Dù có thể chèo tiếp nhưng những người khác không đành lòng.
Tuy nhiên ba bốn ngày trôi qua, vẫn không thấy bờ, cũng không gặp sinh vật kỳ dị nào, nhìn đâu cũng chỉ thấy biển.
"Ta cảm thấy tốc độ chèo thuyền đã rất nhanh rồi, rốt cuộc khi nào mới tới? Đây là trận pháp sao? Ta nhìn không ra." Thiệu Hi đứng ở mũi thuyền, nhíu mày, thở dài: "Thiều Cảnh lại phát sốt rồi."
Giang Vân Dịch cúi đầu nhìn mặt biển: "Xui xẻo thật, rõ ràng trước đó mọi chuyện đều thuận buồm xuôi gió, từ lúc gặp Ôn Thiều Cảnh..."
Chưa nói hết câu đã ôm đầu nhảy ra xa, sợ Thiệu Hi lại tặng thêm một cú đánh.
Thiệu Hi trừng mắt nhìn hắn ta, vừa định mở miệng thì thấy Ôn Thiều Cảnh chống tường lảo đảo đi ra. Mặt nàng ấy biến sắc, lại hung hăng trừng Giang Vân Dịch.
Mỗi bước đi của Ôn Thiều Cảnh đều cực nhọc, vẻ mặt u ám. Mấy ngày nay luồng tà khí trong cơ thể nàng đã lan khắp toàn thân, tuy Tiểu Hắc bảo không sao, nhưng nàng chỉ nửa tin nửa ngờ.