Quy trình thu nhận đệ tử lần này quá mức sơ sài, từ lúc Ôn Thiều Cảnh bước vào cho tới khi ra ngoài cũng chỉ tốn một nén nhang, hệt như đang nằm mộng.
"Trình tự này còn tùy tiện hơn cả bên Ma Vực nữa."
"Ngươi là ma?"
"Không phải, ngươi nhìn xem trên người ta có ma khí không? Ta chỉ là một kẻ tầm thường, tri thức nhiều hơn người một chút mà thôi." Tiểu Hắc hơi đắc ý, tiếp tục nói: "A, ta nhớ rồi, sư phụ của ngươi tên là Phùng Việt Thâm, chắc đã đạt tới Hóa Thần rồi."
"Ồ." Ôn Thiều Cảnh khẽ đáp, trầm ngâm một lát, giọng đầy nghi hoặc: "Vậy còn tin tức bí mật gì nữa không?"
Tiểu Hắc mẫn cảm cảm nhận được vẻ giễu cợt trong lời nói của nàng, lập tức ngậm miệng.
Ôn Thiều Cảnh khẽ cong môi, nghĩ đến những gì trước đó Giang Vân Dịch từng nói. Thành thật mà nói, nàng thật sự không cảm thấy cuộc sàng lọc này có gì khó khăn.
Nhưng nói Phục Thiên Tông tuyển chọn dễ dàng thì cũng đúng, bởi đã loại bỏ một lượng lớn người. Người có thể bước chân vào tông môn thực sự không nhiều. Nhưng bảo là khó thì lại chỉ có một cửa ải, nhìn kiểu gì cũng có vẻ qua loa.
Sau khi rời khỏi đại điện, các đệ tử của những trưởng lão khác đều đã đến đón người mới. Bên cạnh mỗi trưởng lão đều có đông đảo người đứng quanh, sư huynh sư tỷ dẫn theo tân đệ tử đi lĩnh đồ. Ôn Thiều Cảnh nhìn đám đông không xa, lại liếc quanh một vòng.
Nàng ngó hồi lâu vẫn chẳng thấy sư huynh sư tỷ nào của mình xuất hiện. Phùng Việt Thâm cũng chẳng lên tiếng, nàng đành lặng lẽ đi theo phía sau ông ta. Đi được một đoạn, đối phương bỗng dừng lại, quay đầu rồi chau mày nhìn nàng.
"Sao con còn đi theo ta?"
Ôn Thiều Cảnh: "..."
Trong lòng Ôn Thiều Cảnh có rất nhiều dấu hỏi chấm.
"Sư phụ, vậy... Con nên đi đâu ạ?" Ôn Thiều Cảnh nhìn vẻ mặt khó hiểu của Phùng Việt Thâm, trong lòng lại càng hoang mang.
Hai người đứng đó nhìn nhau.
Phùng Việt Thâm thở dài một tiếng, lấy ra từ tay áo một tấm ngọc bài, có lẽ dùng để truyền tin. Một lát sau, ông ta liếc nhìn Ôn Thiều Cảnh một lần nữa: "Con chờ ở đây, lát nữa sẽ có người đến dẫn con đi."
Nói rồi quay người bỏ đi, dường như sợ nàng tiếp tục bám theo nên cắm đầu chạy nhanh như gió.
Ôn Thiều Cảnh: "..."
Quả là không đáng tin cậy chút nào!
"Vận khí của ngươi..." Tiểu Hắc cười khẽ.
Ôn Thiều Cảnh nhìn quanh bốn phía, chẳng biết đây là nơi nào, chỉ thấy hoang vu vắng vẻ không một bóng người, chỉ có vài thân ảnh lướt kiếm qua bầu trời.
Biết vậy lúc nãy nên đứng tại chỗ đợi Thiệu Hi mới phải.
Cũng không rõ Phùng Việt Thâm sẽ gọi ai đến, nàng chỉ hy vọng người đó đừng bất cẩn giống như ông ta.
Ôn Thiều Cảnh chọn một tảng đá ngồi xuống, chờ khoảng nửa canh giờ, rốt cuộc cũng có một người đạp kiếm lao đến.
Người nọ sắc mặt âm trầm, đạo bào thân truyền màu trắng xuyết bạc còn dính vết máu, trên áo cũng bị rách một mảng lớn, chắc vừa trải qua một trận kịch chiến.
Ôn Thiều Cảnh lập tức đứng dậy.
"Muội là tân đệ tử của Thất Phong, tên Ôn Thiều Cảnh?" Người nọ đảo mắt nhìn nàng từ đầu tới chân.
"Vâng." Ôn Thiều Cảnh gật đầu đáp.
Đối phương nhìn nàng, không rõ vì sao, nàng lại thấy trong ánh mắt kia ánh lên một tia thương cảm.
"Ta là Diệp Phong Lam, phụ trách toàn bộ sự vụ của Thất Phong. Trước giờ sư phụ chỉ thu mỗi ta làm đệ tử thân truyền, giờ thì thêm muội." Diệp Phong Lam nói gọn ghẽ: "Lên kiếm, ta dẫn muội đi lĩnh đồ."
"Vâng." Ôn Thiều Cảnh bước lên đứng vào kiếm của hắn ta.