Chương 42: Không đáng tin, không ai đáng tin cả

Ác Nữ Xuyên Sách, Vô Tình Hóa Bạch Nguyệt Quang

Khương Trầm Dạng 02-09-2025 22:40:18

"Ta cũng không dùng nhiều lực đến thế mà..." Sư tỷ kia hơi ngơ ngác nhìn bậc thang. Ôn Thiều Cảnh ngước đầu lên vừa vặn, vẻ mặt cũng ngẩn ngơ, mắt đã ướt đẫm: "Hắn..." "Yên tâm, không chết được đâu. Muội quá thiện lương thôi, loại người như vậy." Thiệu Hi bước tới, đỡ lấy Ôn Thiều Cảnh. Nàng ấy vốn muốn nói "chết cũng chẳng sao", nhưng cảm thấy lời đó không hợp với thân phận người chính đạo. Trong lòng Ôn Thiều Cảnh hơi thất vọng: [Không chết được à?] "Từ nay về sau, muội chính là tiểu sư muội của ta." Thiệu Hi lấy khăn tay đưa cho Ôn Thiều Cảnh: "Muốn uống nước không? Hay ăn chút gì đó? Ta đã nói rồi, muội có thiên phú, chắc chắn leo lên được." Thiệu Hi chỉ cho Ôn Thiều Cảnh một con đường, nhỏ giọng dặn dò: "Muội đi theo lối này, lễ thu đồ thường có hai vòng, nếu được trưởng lão chọn ngay trong vòng một thì có thể trực tiếp vào nội môn. Nếu không thì vào ngoại môn trước, nửa năm sau sẽ có lễ bái sư, lúc đó được chọn thì mới vào được nội môn. Ngoài hai lần ấy ra thì sẽ không còn cơ hội." "Giai đoạn này, muội phải đi một mình, ta không vào được." "Vâng, đa tạ sư tỷ." Ôn Thiều Cảnh mỉm cười đáp, rồi quay sang cảm tạ vị sư tỷ vừa giúp đỡ nàng và vị sư huynh bị nàng ôm làm trụ lúc nãy, sau đó rời đi. "Tiểu cô nương này nhìn yếu quá." "Đúng vậy." Thiệu Hi thở dài: "Hy vọng bắt đầu tu hành rồi sẽ khá hơn." "Dường như còn gầy hơn cả khi ngươi tới đây." Thiệu Hi ngẩn ra một lát rồi cười: "Vậy à? Ta không nhớ rõ hồi ấy nữa, lâu quá rồi... Nhưng hồi đó đi ăn xin ở tu tiên giới cũng chẳng đến nỗi đói, chủ yếu do người tốt vẫn còn nhiều." Ôn Thiều Cảnh theo hướng Thiệu Hi chỉ dẫn mà tới đại điện. Trước khi vào, nàng chỉnh trang lại áo mũ, chải sơ tóc, cố gắng để mình bớt nhếch nhác. Vừa bước vào, nàng phát hiện chín người phía trước dường như đều đã được chọn, ai nấy đều đứng cạnh các vị trưởng lão, không một ai phải vào ngoại môn. "Kính chào các vị trưởng lão, vãn bối tên là Ôn Thiều Cảnh, xuất thân phàm giới, năm nay mười bốn tuổi." Ôn Thiều Cảnh hành lễ chỉnh tề, giới thiệu vắn tắt rồi cúi đầu, nhìn qua có vẻ ngây ngô, vụng về. Nàng nghe thấy trên cao có vài vị trưởng lão bật cười. "Tiểu cô nương này nhìn thật thà quá, ngơ ngác thật đấy." Tiểu Hắc: "Ngươi diễn cũng giống lắm." "Thiên phú không tệ, tâm tính cũng tốt, lúc trong ảo cảnh là một trong những người ra nhanh nhất, đáng tiếc là ta thu quá nhiều đồ đệ rồi." "Có phải nàng ấy chính là người bị tà khí quấn thân mà Thiên Toán Các cũng không tẩy được không?" "Ngươi nói nhỏ chút." Ôn Thiều Cảnh: "?"