Hình như con đường nào cũng dẫn đến kết cục giống nhau.
Xung quanh ngày một tối, Ôn Thiều Cảnh cũng chẳng rõ mình còn mở mắt hay đã nhắm lại. Trong lúc nàng đang suy nghĩ, xúc tu đã kéo nàng xuống sâu hơn nữa nơi đáy biển. Dù nàng có thể tiếp tục nhịn thở, thì e là cũng sẽ chết vì áp suất nước quá lớn.
May mà tốc độ con vật kia không quá nhanh, khiến nàng có chút thời gian thích nghi. Tuy Tiểu Hắc miệng nói không muốn giúp, nhưng vẫn tạo một tầng giáp mỏng bao bọc lấy cơ thể nàng.
Dưới đáy biển sâu xuất hiện một đôi mắt vàng kim, nổi bật giữa bóng tối mịt mùng, bởi vì đó là thứ ánh sáng duy nhất tồn tại.
Cảm giác ngạt thở, áp lực từ bốn phương tám hướng, cùng tiếng ong ong trong đầu, trong một thoáng liền biến mất hết. Xúc tu nơi cổ chân không rõ từ lúc nào cũng buông lỏng.
Nàng lơ lửng trong nước, như đã bước vào một không gian hoàn toàn khác, cảm giác rất kỳ dị.
"Ngươi không thể chết." Giọng nói kia vang lên từ mọi hướng, chất giọng mang theo sự kỳ quặc khó nói rõ.
Ôn Thiều Cảnh muốn mở miệng, lại phát hiện bản thân bị hạ chú cấm ngôn.
[Chậc, thật bực mình. ]
[Vì sao ta lại không thể chết?]
Ôn Thiều Cảnh nghĩ mãi không thông. Nàng có lý do của riêng mình để không chết, dù sao đây là mạng sống của nàng, nhưng người kia là ai?
Nàng cảm thấy bực bội.
Cớ gì mà thế giới này toàn những kẻ nói chuyện như đố chữ? Bộ nói toẹt ra thì chết hay sao chứ?
Nàng nhìn chằm chằm vào đôi mắt kia, liền có cảm giác như đầu bị ai gõ mạnh, mắt bắt đầu bỏng rát, nàng lập tức dời ánh nhìn đi.
"Ngươi quá yếu, chưa có tư cách để đối diện với ta."
Ôn Thiều Cảnh: "Nhưng ta vừa nhìn rồi còn gì."
"Đây là lần cuối cùng ta cứu ngươi."
Ôn Thiều Cảnh: "Ý ngươi là trước kia đã từng cứu ta sao?"
Nàng không đợi thêm được câu nào nữa, đôi mắt biến mất, những cảm giác khó chịu lại kéo về. Ôn Thiều Cảnh vùng vẫy đôi chút, rồi ngất đi.
Khi tỉnh lại, nàng phát hiện bản thân đang nằm trên bãi cát. Vì đã lâu không uống nước, cổ họng nàng khô rát như cháy. Sau khi xác định xung quanh không có ai, nàng cũng chẳng vội ngồi dậy.
Nàng ngước mắt nhìn trời. Trời lúc này rất đẹp, lam sắc trong vắt như một viên bích ngọc, đẹp hơn bầu trời xám xịt ngoài biển rất nhiều. Thế nhưng sắc mặt nàng lại cực kỳ khó coi.
Nàng nhận ra bản thân suốt một đoạn thời gian dài chỉ có hai trạng thái, hoặc là ngất, hoặc là mê mê tỉnh tỉnh.
Thân thể này thật sự quá yếu.
Ôn Thiều Cảnh giơ tay, nhìn ngón tay nhăn nheo vì bị nước ngâm, khẽ ho một tiếng.