Từ trước đến nay Ôn Thiều Cảnh vẫn tự biết mình không phải là kẻ quá hiểu lý lẽ. Vai nữ phụ độc ác thường cãi lý vô cùng, nhưng sự thật chứng minh, núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi lại có kẻ giỏi hơn.
"Người gì thế này..." Tiểu Hắc kinh ngạc đến ngây người: "Người phàm các ngươi đều thế cả sao?"
"Không, chuyện này không phải cứ là người thì sẽ như thế đâu."
Tiểu Hắc mượn chút linh lực, bao bọc đôi chân Ôn Thiều Cảnh: "Chạy nhanh lên, có ta giúp ngươi thì gã kia không dễ gì đuổi kịp ngươi đâu."
"Đa tạ." Ôn Thiều Cảnh lập tức cảm thấy chân nhẹ hẳn đi.
Trong mắt người ngoài, nàng không có gì thay đổi, chỉ thấy nàng dốc sức leo thang. Tốc độ có nhanh hơn một chút, nhưng sắc mặt lại càng thêm trắng bệch, môi cũng chẳng còn chút máu.
"Ngươi còn biết nói đa tạ?"
Ôn Thiều Cảnh chẳng buồn đáp lời.
Nàng đã có thể nhìn thấy quảng trường phía trên bậc thang có hai người mặc bạch y đứng đó, mỉm cười với nàng.
"Gã phía sau có vẻ định túm lấy ngươi, khuyên ngươi cứ lao tới đi, chỉ cần đầu ngón tay chạm vào tầng cao nhất là xem như ngươi đã vào hàng mười người đầu tiên." Tiểu Hắc lại nhắc một câu.
Ôn Thiều Cảnh ngoái đầu liếc nhìn, mắt nheo lại, cắn răng nhắm chuẩn khoảng cách, lao thẳng về phía trước, đầu ngón tay vừa vặn chạm vào mép bậc cuối cùng.
Mọi thứ xem như đã định. Ôn Thiều Cảnh khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Ngay lúc đó, gã nam tử phía sau chộp lấy chân nàng, muốn kéo nàng xuống. Hai người đang định chúc mừng Ôn Thiều Cảnh thoáng sững người.
Ôn Thiều Cảnh: "?"
"Buông tay! Tay cô nương này đã chạm vào điểm cuối, nàng là người thứ mười rồi, dù ngươi có kéo nàng xuống cũng vô ích!" Vị sư tỷ áo trắng đang nắm kiếm nhíu mày nói.
Gã nam tử kia không có ý định buông tay, dốc hết sức kéo giật chân Ôn Thiều Cảnh.
Bậc thang cao như vậy, lỡ lăn xuống thì toi đời mất.
Ôn Thiều Cảnh lập tức ôm chặt lấy chân vị sư huynh đứng gần nhất để cố định bản thân, người kia suýt nữa cũng bị nàng kéo ngã.
Ôn Thiều Cảnh ngẩng chân, đạp mạnh lên người gã kia hai cú, nhưng không đủ lực để gạt gã ta ra, nàng thật sự không còn sức nữa.
Thân thể này thật khiến người ta chán ghét.
"Ta không vào được, ngươi cũng đừng mơ! Ngươi chết đi cho ta!" Mắt gã kia đỏ ngầu, đã mất đi lý trí, kéo chân Ôn Thiều Cảnh đến phát đau.
"Tiểu Hắc, dồn hết linh lực vào chân phải cho ta." Nàng nhíu mày.
"Được."
Khi Ôn Thiều Cảnh nâng chân đá xuống, sư tỷ kia cũng đã rút kiếm chém một nhát lên mu bàn tay gã nam tử.
Gã ta buông tay rồi lăn dài xuống bậc thang, chỉ chốc lát đã khuất bóng, chỉ còn tiếng kêu thảm thiết vang vọng.