Chương 45: Ngươi biết thật là nhiều

Ác Nữ Xuyên Sách, Vô Tình Hóa Bạch Nguyệt Quang

Khương Trầm Dạng 02-09-2025 22:40:18

"Sau đại điển bái sư sẽ bắt đầu học tập. Tất cả cơ sở đều phải học ở Chủ Phong, như tâm pháp cơ bản, kiếm pháp cơ bản của Phục Thiên Tông. Kiếm pháp của sư phụ tên là "Tỏa Không Kiếm Pháp". Sau khi muội học xong kiếm pháp cơ bản, sư phụ sẽ đưa muội trúc giản." Ôn Thiều Cảnh: "?" Diệp Phong Lam im lặng hai giây: "Có gì không hiểu thì hỏi ta." Tuy không nói rõ, nhưng ý tứ cũng quá rõ ràng rồi, Phùng Việt Thâm không dạy học. Bảo sao ông ta chỉ có hai đệ tử. Là sợ dạy sai người sao? Không biết Diệp Phong Lam gánh bao việc như thế có được trả công không. Mà chuyện này với Ôn Thiều Cảnh chẳng có ảnh hưởng gì. Tự học thôi! Nàng cũng không thích mấy loại sư phụ quản chặt. Nhớ năm xưa nàng từng nhận vai phản đồ, lẻn vào một tông môn lớn làm gián điệp. Ban đêm làm chuyện mờ ám xong còn phải chạy về làm bài tập cho sư phụ, ban ngày thì đi học. Khi còn yếu, mỗi lần ngủ gật trong lớp là bị phạt đứng cả ngày. Sau khi tu vi lên cao thì chịu được, không ngủ nữa thì mới đỡ hơn. "Phía trước là Đông Lâu, đầu mỗi tháng có thể đến đây lĩnh nguyệt ngân dành cho đệ tử thân truyền." Diệp Phong Lam chỉ vào một tòa lâu các. Ôn Thiều Cảnh gật đầu: "Vâng, muội đã biết, cảm tạ sư huynh." Lễ vật tân đệ tử vô cùng phong phú, đệ tử thân truyền được phát năm bộ đạo bào, có phân nam nữ, và màu sắc mỗi trưởng lão đều khác biệt. Như Thiệu Hi, Giang Vân Dịch mặc đạo bào màu tím. Đạo bào có thể tự động điều chỉnh theo kích thước người mặc, rất tiện lợi. Ôn Thiều Cảnh cảm thấy mình đã đánh giá thấp tài lực của Phục Thiên Tông. Nhưng nàng vẫn phải đợi, vì đạo bào thân truyền nữ đệ tử của Thất Phong chưa có sẵn, thậm chí chưa được thiết kế. Đệ tử của các trưởng lão khác chỉ cần cầm đồ rồi đi. "Vì sư phụ đã mấy chục năm không thu đồ đệ." Diệp Phong Lam giải thích: "Các trưởng lão khác có rất nhiều đệ tử, nên luôn có sẵn đồ." Ôn Thiều Cảnh gật đầu, ra vẻ hiểu: "Vậy ta không thể biết y phục của mình sẽ như thế nào sao?" "Yên tâm, sẽ không xấu đâu. Vì chỉ có mình muội, họ có thể sẽ hỏi ý kiến của muội đấy." "Chỉ cần ấm là được rồi!" Ôn Thiều Cảnh cười thẹn thùng, hy vọng đừng quá xấu. Diệp Phong Lam sững người trong thoáng chốc, lại liếc nhìn nàng một lần nữa. Ôn Thiều Cảnh rụt tay vào tay áo. "Tu luyện cho tốt, tu vi cao lên rồi, chẳng còn sợ nóng lạnh nữa." "Vâng." Ôn Thiều Cảnh gật đầu, trong mắt hiện ra tia khát khao. Lễ vật tân đệ tử của Phục Thiên Tông được đặt trong túi trữ vật, túi này cũng là lễ vật luôn, coi như phúc lợi cho đệ tử thân truyền, rất tiện lợi khi mang theo. "Túi này chỉ là loại sơ cấp, chưa thể nhận chủ, nên không quá an toàn. Nếu muốn có loại nhận chủ được thì có thể dùng linh thạch đổi trong tông môn, rẻ hơn nhiều so với bên ngoài." Ôn Thiều Cảnh lắc nhẹ túi, giả vờ như lần đầu thấy, mở ra liếc nhìn rồi khẽ cau mày: "Không nhìn thấy gì hết." "Vì muội chưa có tu vi." Diệp Phong Lam hơi bất đắc dĩ: "Ta đưa muội đi chọn viện." "Vâng." Ôn Thiều Cảnh gật đầu, rồi nhỏ giọng hỏi: "Muội có thể gặp Thiệu sư tỷ được không? Tỷ ấy giúp muội rất nhiều, muội muốn đích thân nói với tỷ ấy rằng muội đã được Thất trưởng lão thu làm đệ tử thân truyền. Lúc nãy theo sư phụ đi, chưa kịp chào..." "Được." Diệp Phong Lam gật đầu, không phản đối: "Chờ ta một lát, ta đi nộp nhiệm vụ đã, rồi sẽ đưa muội đi tìm Thiệu sư tỷ." "Cảm ơn sư huynh!" Ôn Thiều Cảnh khẽ ho hai tiếng, nở nụ cười rạng rỡ, gò má thoáng ửng hồng. Mọi thứ dường như đều vô cùng tốt đẹp, nếu như con rắn nào đó không cố làm ra vẻ đang buồn nôn thì hay biết mấy.