"Sao muội chỉ gọi Giang Vân Dịch là Vân Dịch ca ca, còn Giang Thừa Tự thì không gọi là Thừa Tự ca ca?" Thiệu Hi chớp mắt hỏi.
Thực ra nàng ấy cũng không có ý gì, chỉ muốn nhìn biểu cảm cứng đờ của Giang Thừa Tự mà thôi. Dù đã quen biết nhiều năm, nhưng hắn ta trước sau vẫn như người xa lạ.
Ôn Thiều Cảnh chớp mắt: "Chắc là vì Giang thiếu chủ trông giống trưởng bối? Còn Vân Dịch ca ca lúc nào cũng bị ăn mắng, nhìn rất buồn cười."
"Thật vậy." Thiệu Hi gật đầu đồng tình: "Thế còn Lãnh Chân thì sao? Muội thử gọi hắn một tiếng xem?"
"Hi tỷ tỷ, chẳng phải tỷ gọi sẽ dễ nghe hơn sao?" Ôn Thiều Cảnh kéo tay áo Thiệu Hi, dịu dàng gọi: "Hi tỷ tỷ."
Âm thanh ngọt đến phát ngấy.
Thiệu Hi che mặt, dừng một chút rồi đứng dậy ho khan: "Muội còn đói không? Ta đi xem có gì ăn được không."
Nói xong, nàng ấy xách kiếm đi luôn, bước chân nhanh đến mức một bước bằng ba.
"Ồ, đáng thương thay tiểu kiếm tu đơn thuần." Tiểu Hắc chậm rãi bình luận.
Ôn Thiều Cảnh khẽ cười: "Đúng vậy, thật đáng yêu."
Tiểu Hắc: "..."
"Ngươi gọi ta một tiếng chủ nhân xem nào, phải cung kính một chút."
"Ngươi nằm mơ đi." Tiểu Hắc hừ lạnh, lặng im không nói thêm gì nữa.
Thiệu Hi quay trở lại, phía sau còn dẫn theo một hàng người: Giang Vân Dịch, Giang Thừa Tự cùng một nữ tu lạ mặt và một nam tu xa lạ.
Nữ tu kia dung nhan hiền hòa, ánh mắt nhu hòa như nước, quanh thân phảng phất hương thuốc nhàn nhạt, dễ khiến người sinh lòng thiện cảm.
Nam tu tuổi trông còn trẻ, sắc mặt nghiêm nghị, khí thế sắc lạnh, rõ ràng là người khó dây vào. Hắn ta chau mày quan sát Ôn Thiều Cảnh, khiến nàng có chút giật mình. Dù gì trên người nàng cũng đang có một con rắn xui xẻo bám theo.
"Dì Thanh, phiền người xem giúp. Ôn cô nương đã bệnh suốt nửa tháng rồi." Giang Thừa Tự nói: "Tà khí nhập thể, chúng ta đã thử nhiều cách nhưng không sao trục xuất được."
Dì Thanh khẽ gật đầu, ngồi xuống bên cạnh Ôn Thiều Cảnh, nhẹ nhàng đặt tay lên cổ tay nàng, qua một hồi mới cất giọng chậm rãi: "Hiện tại thân thể tuy vẫn yếu nhưng kỳ thực đã gần hồi phục, chỉ cần tĩnh dưỡng điều độ là ổn. Còn về tà khí..."
"Ta cũng không thể xua trừ được. Tà khí này khác với những loại tà khí thông thường, có lẽ đây là lần đầu ta gặp phải loại này." Dì Thanh khẽ nhíu mày, liếc nhìn Ôn Thiều Cảnh: "Tạm thời không ảnh hưởng đến thân thể, cũng không ngăn trở việc tu luyện. Nhưng cụ thể thế nào, chỉ có thể chờ Ôn cô nương có được tu vi rồi mới rõ."