Nhưng dẫu có hợp lý đi nữa, thì sự trùng hợp cũng không nên lặp lại thường xuyên đến vậy. Đã thế, điều quen thuộc lại là khuôn mặt tượng thần, là những cảnh tượng quỷ dị đến khó hiểu. Theo lẽ thường, khả năng trùng hợp ấy phải gần như bằng không.
Giang Vân Dịch thấy nàng chau mày: "Sao thế? Cảm thấy không ổn chỗ nào à?"
"Ta muốn đến phía đông thành xem thêm lần nữa."
Lãnh Chân vốn định để Giang Vân Dịch và Ôn Thiều Cảnh ở lại, nhưng thấy cả hai đều có ý muốn đi. Hắn ta cũng không phải người giỏi thuyết phục, do dự một thoáng liền quyết định đưa họ đi cùng, dù sao cũng không đến nỗi không bảo vệ nổi.
Phía đông có một pháp trận rất lớn, họ không thể xâm nhập, chỉ đành đứng ngoài quan sát như những người phát cuồng kia.
Trong trận là một bóng ảnh hư ảo trông tựa báo đen, cũng có thể là loại linh thú có thân hình dẻo dai, bốn chi cao gầy khác thường. Thiệu Hi cầm kiếm, thân ảnh nhẹ lướt qua bóng ảnh, nhằm thẳng tượng thần mà đánh, nhưng giữa không trung liền hiện ra vô số bóng đen ngăn trở.
Bóng ảnh con báo lơ lửng trong hư không, đưa mắt nhìn xung quanh, không có ý định ngăn cản Thiệu Hi. Nhưng khoảnh khắc ấy, nó bất ngờ quay đầu, ánh mắt khóa chặt lấy Ôn Thiều Cảnh.
Một người một thú đối diện nhau trong giây lát.
Giây kế tiếp, ánh mắt con báo lóe sáng, lao thẳng về phía Ôn Thiều Cảnh. Thoạt nhìn vô cùng hung tợn, nhưng nàng không hề cảm nhận được chút sát khí nào. Bàn chân nàng không hề dịch chuyển, chỉ có Giang Vân Dịch là hoảng hốt kéo nàng né tránh.
Thế nhưng con báo ấy vẫn không thể vồ tới. Nó đâm sầm vào kết giới, từng đạo bạch quang xuyên qua thân ảnh hư ảo kia. Thân thể vốn trông cường tráng khỏe mạnh, chỉ trong chớp mắt liền loang lổ thương tích. Nó rít lên một tiếng đầy thống khổ, rồi đổ rạp trong không trung, ánh mắt vẫn gắt gao nhìn về phía Ôn Thiều Cảnh.
Chẳng trách lại để nàng đến gần quan sát, tà vật này quả thực quá yếu. Khi hư ảnh bị thương, khí thế đám người bên ngoài cũng như bị rút sạch.
"Hình như... Nó quen biết muội?" Giang Vân Dịch chau mày, cảm thấy con báo kia thực sự quái lạ.
Ôn Thiều Cảnh không đáp, chỉ liếc hắn ta một cái. Trong ánh mắt nàng, Giang Vân Dịch rõ ràng thấy được mấy chữ: "Huynh đang đùa đấy à?"
"Không quen, thế sao nó nhìn muội chăm chăm như thế?"
"Có lẽ vì ta là kẻ yếu nhất ở đây, dễ hạ gục nhất." Ôn Thiều Cảnh buông thản nhiên đáp, lại liếc nhìn con báo kia.
Vậy mà nàng lại đọc được ánh mắt của nó.
Tràn ngập uất ức cùng với sự nghi hoặc.