Nói là sẽ nghỉ ngơi tại Thiên Toán Các một thời gian, nhưng thực tế chỉ ở lại đúng một ngày. Ôn Thiều Cảnh còn chưa kịp nhìn rõ bên trong Thiên Toán Các đã lập tức lên đường tới Phục Thiên Tông. Cuộc tuyển chọn nhập môn của Phục Thiên Tông đã cận kề, không thể trì hoãn thêm nữa.
Thân thể của Ôn Thiều Cảnh vừa vặn hồi phục kịp lúc diễn ra tuyển chọn, nhưng vẫn còn ho khan. Dẫu ăn nhiều cũng không thấy sắc mặt khởi sắc, vẫn mang dáng vẻ yếu nhược, bệnh tật.
Ôn Thiều Cảnh nhìn Thiệu Hi đang đưa đan dược tới: "Tỷ tỷ, ta cảm thấy thân thể ta nay đã gần như bình phục, nhưng trong người còn tà khí, vì vậy mới trông yếu ớt như thế."
"Sao lại không dùng? Đây đều là đan dược giúp điều dưỡng thân thể." Thiệu Hi đặt bình đan vào tay nàng: "Sau này muội nhớ tự mình uống, đều do dì Thanh điều phối, chúng ta cầm cũng không có tác dụng gì."
Ôn Thiều Cảnh siết chặt chiếc bình: "Mấy thứ này chắc rất quý."
"Không rõ, nhưng Giang Thừa Tự không lấy bạc, hơn nữa muội lại gặp chuyện ngay trước mắt bọn ta. Vốn dĩ ta cũng có trách nhiệm, đừng nghĩ nhiều. Thiên Toán Các và Phục Thiên Tông đều không thiếu tiền, chút đan dược ấy chẳng đáng kể là bao." Thiệu Hi chớp mắt: "Mấy hôm nữa đến kỳ tuyển chọn nhập môn, nhớ phải biểu hiện cho tốt nhé."
"Vâng." Ôn Thiều Cảnh khẽ gật đầu.
Thiệu Hi vốn muốn ở lại chân núi bầu bạn cùng Ôn Thiều Cảnh, nhưng Tam trưởng lão của Phục Thiên Tông có việc cần nàng ấy hỗ trợ nên không thể lưu lại lâu. Trước khi rời đi, nàng ấy đã an bài xong chuyện ăn mặc đi lại cho Ôn Thiều Cảnh. Nàng ấy để lại một ít linh thạch, còn dặn tiểu nhị trong khách điếm phải đặc biệt chăm sóc nàng, cẩn thận không để xảy ra sơ suất rồi mới rời đi.
"Tỷ thật sự xem muội ấy như nữ nhi mà chăm sóc à?" Giang Vân Dịch đứng bên nhìn một màn này mà không khỏi cạn lời: "Ta thấy muội ấy chẳng cần tỷ lo đâu."
"Lần đầu tiên người ta tới tu tiên giới, lại mới chỉ mười bốn tuổi." Thiệu Hi liếc hắn ta: "Lúc đệ mới vào Phục Thiên Tông chẳng phải cũng được chúng ta chăm lo từng chút sao? Sau này ra ngoài, đừng bảo là sư đệ của ta, ta xấu hổ thay đệ. Sao mà hẹp hòi thế, cứ thích chọn mấy tiểu cô nương đáng thương để bắt nạt."
Giang Vân Dịch: "..."
Hắn ta còn định phản bác vài câu, thì thấy Lãnh Chân cũng lặng lẽ lùi xa mấy bước. ...
Ôn Thiều Cảnh ngồi trong phòng, ngắm nghía chiếc thẻ mà Thiệu Hi đưa cho. Đó là tín vật tham gia tuyển chọn nhập môn của Phục Thiên Tông, chỉ khi mang theo thẻ này mới được vào tông môn ba ngày sau.
"Phục Thiên Tông..." Tiểu Hắc trầm ngâm.
"Sao vậy?"
"Không có gì, đột nhiên nhớ không ra." Tiểu Hắc ngáp một cái: "Nếu ngươi không qua được thì sao?"
"Không đến mức đó." Ôn Thiều Cảnh từng tham dự vô số kỳ tuyển chọn của các tông môn, chưa từng bị loại. Dẫu mang danh nữ phụ ác độc, thì cũng là nhân vật có hào quang riêng: "Chỉ cần ngươi đừng để người ta phát hiện là được."
"Ngươi yên tâm, dẫu có là Thẩm Kỳ Nghiêu đến, ta cũng không để hắn phát hiện ra đâu." Tiểu Hắc đầy tự tin.
"Thẩm Kỳ Nghiêu là ai?"
"Là lão tổ của Phục Thiên Tông, tu tiên giới chỉ có hai vị Đại thừa kỳ, hắn ta chính là một trong số đó."
"Rốt cuộc ngươi là thứ gì?" Ôn Thiều Cảnh thật sự hiếu kỳ, đến cả Đại thừa kỳ mà cũng qua mặt được.
"Ta là rắn, ngươi không có mắt à?" Tiểu Hắc lớn tiếng.
Ôn Thiều Cảnh: "..."
Mãi cho đến ngày tuyển chọn, Ôn Thiều Cảnh mới rời phòng. Khi tới trước cổng Phục Thiên Tông thì đã có rất đông người tập trung.
Con cháu thế gia và kẻ thường dân đứng thành hai phe, chẳng ai quy định như thế, nhưng tất cả đều vô thức tự phân nhóm. Hai bên rõ ràng phân biệt, nhưng vì người quá đông, vẫn xảy ra va chạm lẻ tẻ.