Chương 38: Ngươi không có mắt sao?

Ác Nữ Xuyên Sách, Vô Tình Hóa Bạch Nguyệt Quang

Khương Trầm Dạng 02-09-2025 22:40:18

"Cẩn thận một chút, đôi hài Linh Vân của ta trị giá mười viên trung phẩm linh thạch, ngươi làm bẩn rồi, đền nổi không?" "Xin lỗi xin lỗi, ta không cố ý..." "Tránh ra!" Ôn Thiều Cảnh tùy ý tìm một chỗ đứng, không nhìn đông nhìn tây, yên lặng chờ đợi vòng đầu tiên bắt đầu. "Không biết mấy kẻ nghèo rớt mồng tơi kia lấy đâu ra can đảm mà tới tham gia tuyển chọn Phục Thiên Tông, vào mấy tiểu tông môn còn dễ hơn nhiều." "Phải đó, hừ, tổ tiên làm nông, giờ còn vọng tưởng tu tiên? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày." "Lũ mộng mị ngày càng nhiều, chỉ sợ vòng đầu đã bị loại."... Ôn Thiều Cảnh vẫn không nhúc nhích, đầu cũng không nghiêng lấy một cái. Loại người nói lời như thế vào lúc này, thường là vai pháo hôi bị nhân vật chính đánh bại, sống không qua nổi một chương truyện. Đã có người nóng nảy bắt đầu chửi bới giữa đám đông, cũng không sợ bị phát hiện, bởi nơi này quá nhiều người, ai nấy đứng chen chúc sát nhau. "Chẳng qua là trong nhà có chút tiền bẩn, có gì đáng khoe. Ngươi tưởng vinh quang nhà ngươi là do ngươi giành được sao?" "Cậy thế hiếp người!" "Tưởng mình gan to lắm à? Sao không bước ra đây nói, cứ nấp trong đám người thì tài cán gì?" "Phục Thiên Tông cần loại hèn nhát như ngươi sao?" "Sau này gặp ma vật, ngươi cũng định trốn sau lưng đồng đội sao?"... Ôn Thiều Cảnh khẽ day tai, ngáp một cái, cúi đầu nhìn tấm lệnh bài đang phát ra ánh sáng trong tay, liền cất bước đi vào cổng Phục Thiên Tông. Đám đông vẫn đang mải xem trò cãi vã, chẳng mấy ai chú ý tới tín vật đã hiện tín hiệu. Sau lưng, tiếng la hét ngày càng ầm ĩ. Ôn Thiều Cảnh bước lên bậc thềm, liếc mắt nhìn những kẻ cũng phát hiện ra tín hiệu. Số lượng cũng không ít, chừng năm sáu mươi người. "Mở rồi, mở rồi! Vòng đầu mở rồi!" Không rõ là ai hét lên một tiếng, ngay lập tức cả đám người đổ xô lên bậc thang. Ôn Thiều Cảnh ngoái lại nhìn, cảm giác da đầu có chút tê dại. Từng dòng người chen lấn như dòng thác đổ về phía trước, khiến nàng nhớ đến cảnh tượng ở ga tàu vào giờ cao điểm. Hai nhóm vốn tách biệt nay hòa vào nhau, xô đẩy, tranh chỗ, tiếng mắng mỏ vang vọng khắp chân núi. Không ít người vì chen chúc mà ngã sõng soài giữa bậc thềm. Ôn Thiều Cảnh khẽ nhíu mày. May mắn nàng đã lên tới bậc thứ hai mươi, không cần chen chúc cùng đám người bên dưới. Đoạn bậc thang này nàng leo khá nhẹ nhàng, không khác gì leo bậc đá thông thường. Theo kinh nghiệm của nàng, những bậc thang như thế này thường là để khảo nghiệm tâm cảnh và ý chí. "Sao nhiều người đều dừng lại ở bậc hai mươi vậy?" Khi Ôn Thiều Cảnh leo đến bậc năm mươi, nàng quay đầu lại nhìn. "Hình như bậc hai mươi là nơi kiểm tra tư chất. Kẻ không có thiên phú sẽ bị chặn lại ở đó, cũng xem như tránh cho bọn họ phí sức leo cao mới phát hiện bản thân không thể tu luyện." Tiểu Hắc giải thích: "Nhưng nói thật, kẻ không có tư chất cũng chẳng leo lên được cao đâu." "Thật ra có rất nhiều kẻ không có tư chất." Ôn Thiều Cảnh đảo mắt nhìn quanh. Quả nhiên, phần lớn kẻ bị chặn lại đều là những người mặc áo vải thô sơ. Bọn công tử nhà giàu, dù không có thiên phú tu tiên, cũng có thể dùng tiền đập ra linh căn. "Tu tiên vốn dĩ phải vượt qua cửa ải." Tiểu Hắc thản nhiên: "Ta khuyên ngươi đi nhanh lên, đừng quay đầu nữa. Chỉ có mười người đầu tiên mới được ở lại Phục Thiên Tông, trước ngươi hiện có mười ba người." "Ồ." Ôn Thiều Cảnh liền sải bước nhanh hơn.