Chương 23: Ngươi không thể nhường ta một chút sao?

Ác Nữ Xuyên Sách, Vô Tình Hóa Bạch Nguyệt Quang

Khương Trầm Dạng 02-09-2025 22:40:19

"Đã nhờ hạ nhân chuẩn bị cháo, hiện đang nấu dưới lầu." Sắc mặt Giang Vân Dịch không đổi nhìn Ôn Thiều Cảnh, trong lòng thật sự không hiểu vì sao nàng có thể dõng dạc sai bảo hắn ta một cách đầy đường hoàng đến thế. Huống hồ nhìn phong thái của nàng, chẳng có chút gì giống người xuất thân nghèo khổ từng làm ruộng mấy năm. Ngược lại cứ như tiểu thư nhà quyền quý được nuông chiều từ bé. Không đúng, ngay cả tiểu thư danh môn cũng chưa chắc có loại khí chất ấy. Ôn Thiều Cảnh nhướng mày liếc nhìn hắn một cái: "Vậy huynh đi xem cháo đã nấu xong chưa." Giang Vân Dịch: "..." Cuối cùng hắn ta cũng biết nàng giống cái gì rồi, giống một nữ vương hoang dâm vô độ được người hầu hạ mọi việc. "Còn nữa..." Ôn Thiều Cảnh đẩy tay hắn ta ra: "Thu lại ánh mắt kia đi, huynh đơn thuần như vậy mà còn sống đến giờ, đúng là kỳ tích đấy." Giang Vân Dịch mặt đen như đáy nồi: "Ước gì muội cũng đơn thuần như ta." "Vậy có khi ta chết lâu rồi." Ôn Thiều Cảnh nhìn hắn ta, thần sắc rất nghiêm túc, nói rồi lại nhẹ nhàng ho hai tiếng. Giang Vân Dịch há miệng, hồi lâu không thốt được lời nào, cuối cùng đành hít sâu một hơi, cúi người nhẹ nhàng đỡ nàng nằm xuống, sau đó xoay người rời đi. Sau khi ăn cháo, Ôn Thiều Cảnh lại bị ép uống một viên đan dược, đầu óc vẫn mê man không tỉnh táo nổi. Bệnh đến như núi đổ, khỏi như kéo tơ. Thỉnh thoảng nàng tỉnh lại đôi chút, mỗi lần đều thấy người khác ngồi bên giường. Giang Vân Dịch và Thiệu Hi xuất hiện nhiều nhất, Giang Thừa Tự chỉ gặp hai lần, còn Lãnh Chân thì một lần duy nhất. Qua bảy ngày nghỉ ngơi, cơn sốt mới lui, nhưng tà khí vẫn chưa thể trục xuất, thậm chí không có chút dấu hiệu suy yếu. Mỗi người, sau khi kiểm tra tình trạng cơ thể nàng, sắc mặt đều nặng nề hơn trước. "Tại sao lại vậy? Người thường chỉ cần một viên Thanh Tâm đan là có thể trục tà rồi..." Giang Vân Dịch nói, ánh mắt dừng trên người Ôn Thiều Cảnh, vô vàn suy nghĩ không ngừng tuôn ra trong đầu hắn ta. "Có phải do bản thân Thiều Cảnh thể chất vốn đã yếu nhược không?" Thiệu Hi nhíu mày, lo lắng nhìn nàng: "Hay là chúng ta sớm quay về, để các vị sư thúc xem thử." Ôn Thiều Cảnh vừa định lên tiếng thì lại ho dữ dội, Thiệu Hi lập tức đưa nước. Nàng nhíu mày uống một ngụm, đè xuống cảm giác ngứa cổ: "Không sao, ta không khó chịu như vậy đâu, chỉ cần hạ sốt là được." Nhưng lời vừa dứt, nàng lại ho khan dữ dội, như muốn ho cả tạng phủ ra ngoài, cố gắng kiềm chế nhưng ho chẳng phải thứ có thể khống chế bằng ý chí. Trước mắt nàng tối sầm từng đợt, não bộ thiếu dưỡng khí, cổ họng như bị xé rách. Bàn tay cầm chén nước cũng run run không ngừng. "Có phải là do ngươi?" Ôn Thiều Cảnh hỏi trong tâm thức. Trước kia đúng là thân thể nàng có bệnh cũ và thiếu dinh dưỡng, nhưng sau khi tự kiểm tra, nàng biết rõ chỉ cần điều dưỡng là sẽ ổn. "Đúng vậy. Nhưng ngươi yên tâm, sẽ không có gì nghiêm trọng, chỉ là thoạt nhìn có vẻ yếu ớt mà thôi, không ảnh hưởng đến việc tu luyện." "Sao không nói sớm?" Ôn Thiều Cảnh nhờ tay Thiệu Hi uống thêm vài ngụm nước, đợi hồi lâu mới dần ổn định lại, thỉnh thoảng vẫn còn ho vài tiếng. Vì trông nàng giống như có thể ngã gục bất kỳ lúc nào, mọi người thương lượng rồi quyết định lập tức phi kiếm rời đi. Dù sao mấy ngày qua đã nghỉ ngơi đủ, linh khí trong cơ thể cũng đã khôi phục gần hết, chỉ cần đến nơi có truyền tống trận là được.