Ôn Thiều Cảnh cảm thấy bản thân còn đang mơ hồ, nàng liền dời mắt, không tiếp tục nhìn con báo nọ nữa. Mà con báo ấy, từ lúc hiện thân đến khi tan biến, ánh mắt vẫn luôn không rời khỏi nàng.
Giang Vân Dịch mơ hồ cảm nhận được điều gì đó, nhưng thấy vẻ mặt Ôn Thiều Cảnh hờ hững thì lại cho rằng bản thân nghĩ nhiều. Còn Lãnh Chân, từ đầu đến cuối đều không nhận ra điều dị thường nơi con báo kia.
Giang Vân Dịch lại liếc nhìn Ôn Thiều Cảnh, trong lòng mơ hồ dấy lên một loại cảm giác. E rằng nữ tử còn giấu nhiều bí mật hơn hắn ta tưởng. Nếu người như vậy thực sự vào được Phục Thiên Tông...
Ôn Thiều Cảnh đột nhiên ngoái đầu, ánh mắt lạnh nhạt quét thẳng về phía Giang Vân Dịch, khiến hắn ta giật mình run rẩy cả người.
"Huynh đang nghĩ gì vậy?"
Hiện tại mỗi khi Ôn Thiều Cảnh tiến gần, Giang Vân Dịch liền vô thức né tránh: "Không... Không có gì..."
Ánh mắt hắn ta lập tức nhìn về phía trận pháp, giả bộ kêu lên: "Á! Trận pháp biến mất rồi! Chúng ta mau đến xem những người khác thế nào!"
Dứt lời liền vội vàng bỏ chạy.
Lãnh Chân nhìn bóng lưng hắn ta rời đi, rồi quay sang nhìn Ôn Thiều Cảnh: "?"
Ôn Thiều Cảnh: "..."
Trong lòng nàng không khỏi khẽ thở dài, cái diễn xuất ấy, đến cả tiểu hài tử choàng chăn chơi trò kịch cũng diễn tốt hơn hắn ta.
Giang Vân Dịch cùng những người khác đi xem xét tình trạng của dân chúng. Sau khi ảo ảnh con báo tan biến, toàn bộ người dân đều đồng loạt ngã xuống, hôn mê bất tỉnh. Trong đêm tối tĩnh lặng, trông vô cùng quỷ dị.
Ôn Thiều Cảnh đưa mắt nhìn về phía thần miếu cách đó không xa, trầm ngâm một thoáng rồi chậm rãi bước đến.
Hôm nay không ai thắp nến, bên trong tối đen như mực. Nàng chỉ có thể nhờ vào ánh trăng hắt qua khe cửa hay cửa sổ để miễn cưỡng quan sát pho tượng đã vỡ vụn. Khuôn mặt quen thuộc đã không còn, toàn thân tượng bị phá hủy, chỉ còn đôi chân là tạm coi là nguyên vẹn.
Nàng bước thêm một bước. Còn chưa kịp làm gì, một bóng đen bất ngờ lao tới với tốc độ kinh người. Cánh tay nàng chợt truyền đến cảm giác đau nhói. Trong khoảnh khắc tiếp theo, trước mắt nàng hiện ra một luồng bạch quang, là một đạo văn ấn. Viền hoa văn mang sắc đỏ trầm kỳ dị, phảng phất hơi thở tà khí không lành.
Tới khi hoàn hồn lại, nàng đã mơ hồ cảm nhận được mối liên hệ với một vật nào đó, cảm giác này vô cùng rõ ràng.
Với thân phận là một người làm nhiệm vụ lâu năm, nàng chắc chắn phải nhận ra đó là khế ước.
Ban đầu có chút bất ngờ, nhưng giờ đây nàng đã hoàn toàn bình thản.
Đôi mắt Ôn Thiều Cảnh ánh lên tia thâm trầm, cúi đầu nhìn cổ tay mình. Trên cổ tay gầy guộc của nàng, có một con tiểu xà màu đen mảnh dài quấn quanh. Nước da tái nhợt do ăn uống không đủ chất lâu ngày, phối cùng thân hình tiểu xà như hắc ngọc, tạo nên một loại mỹ cảm kỳ quái, vừa tà mị vừa lạnh lẽo.
Da rắn trơn lạnh, cảm giác hệt như thứ đã từng quấn lấy cổ nàng. Nhưng Ôn Thiều Cảnh không sợ rắn, nàng từng gặp qua những thứ đáng sợ hơn nhiều.
Ngón tay nàng nhẹ nhàng vuốt qua thân xà. Có lẽ không thích ứng, tiểu xà liền ngẩng đầu, dùng lưỡi rắn liếm nhẹ đầu ngón tay nàng rồi rụt về ngay.
"Đây là loại khế ước gì?" Ôn Thiều Cảnh tự hỏi trong lòng. Theo lẽ thường, một khi kết khế ước, liền có thể giao tiếp trực tiếp trong tâm thức.
"Là khế ước thú sủng." Một giọng điệu non trẻ vang lên, là tiếng của một thiếu niên.
"Vậy cũng được." Tuy chưa từng nghe có linh thú nào chủ động lập khế ước như vậy.
Nhưng thứ này vô duyên vô cớ quấn lấy nàng trên đường, nay lại xuất hiện ở đây rồi tự mình nhào đến. Cách thức ký khế ước cổ quái cũng không quá khó hiểu nữa.