Những hạng mục khảo nghiệm trong tuyển chọn nhập môn của các đại tông môn thường cũng na ná nhau. Ôn Thiều Cảnh nhìn ảo cảnh không biết từ bao giờ đã xuất hiện trước mắt, mặt không biến sắc, cứ thế sải bước tiến về phía trước.
Những ảo cảnh này đều xuất phát từ ký ức nguyên chủ, cho nên bất luận tình huống nào cũng luôn xoay quanh gia đình.
Trong ảo cảnh, song thân khi thì nở nụ cười hiền hòa, lời nói dịu dàng, cùng ngồi bên bàn cơm gọi nàng tới ăn. Lúc khác lại như ác quỷ bò từ địa ngục lên, cầm chày cán bột xông đến đánh nàng.
Bọn họ kéo cánh tay của Ôn Thiều Cảnh, miệng lặp đi lặp lại mấy câu nói quen thuộc. Mặt Ôn Thiều Cảnh không chút biểu cảm, thản nhiên bẻ từng ngón tay của họ ra, động tác dứt khoát, tốc độ mau lẹ.
Tiểu Hắc chẳng nói gì, chỉ im lặng quan sát từng cử động của nàng, trong lòng hơi cảm khái. Nếu người ngoài nhìn vào, e rằng sẽ tưởng đây là một đại ma đầu giết người không chớp mắt.
Sau khi gỡ sạch từng cánh tay vướng víu, dưới chân Ôn Thiều Cảnh bỗng xuất hiện một vũng bùn lầy, bước đi lập tức trở nên nặng nề, mỗi bước đều phải dồn gấp nhiều lần sức lực. Nàng cúi đầu nhìn đám bùn sền sệt dưới chân, nhíu mày lại. Tuy chỉ là ảo cảnh, nhưng khi thấy đôi giày mới của mình bị làm bẩn, nàng vẫn thấy khó chịu.
Ôn Khải Chu đang đứng trong bùn lầy, cố níu giữ bước chân nàng. Hắn ta ngẩng đầu, tuy xuất thân nông gia nhưng vì được phụ mẫu Ôn gia nâng niu như trân châu nên làn da trắng trẻo mịn màng, nhìn hoàn toàn không giống người cùng một nhà với nguyên chủ.
"Tỷ tỷ, tỷ đừng đi được không? Sau này đệ sẽ nghe lời tỷ!"
"Tỷ tỷ, tỷ tỷ... Đừng đi, sau này đệ sẽ đối tốt với tỷ."
"Tỷ tỷ, sau này đệ sẽ không bắt nạt tỷ nữa..."...
Ôn Thiều Cảnh cúi xuống nhìn Ôn Khải Chu, có lẽ hắn ta cho rằng nàng đã động lòng, bèn lộ ra một nụ cười lấy lòng, lại dịu dàng gọi một tiếng "tỷ tỷ".
Ngay giây kế tiếp, chân trái của Ôn Thiều Cảnh liền nhấc lên, đạp mạnh lên vai hắn ta, từng chút một giẫm hắn ta xuống bùn, còn cố ý vặn vài vòng.
"Ha ha." Ôn Thiều Cảnh khẽ cười, mượn lực trên vai hắn ta mà nhấc chân sau, nhảy vọt về phía trước.
"Tỷ tỷ, sao tỷ có thể đối xử với đệ như vậy? Đệ là đệ đệ của tỷ mà." Ôn Khải Chu trợn tròn hai mắt, vẻ không dám tin.
"Ồ, thì sao? Ta mong ngươi chết, ngươi có thể chết vì ta không? Vì ta là tỷ tỷ của ngươi đấy." Ôn Thiều Cảnh mỉm cười: "Ta là tỷ tỷ của ngươi, tại sao ngươi lại không nghe lời ta? Hửm?"
Ôn Khải Chu thở gấp: "Lẽ ra là tỷ phải nhường đệ."
Ôn Thiều Cảnh cũng mở to mắt, mỉm cười nói: "Phải đó, ta là tỷ tỷ, nên ta nhường ngươi một bước xuống địa phủ, để ngươi đi đầu thai trước ta, chẳng phải rất hợp lý sao? Dù gì ngươi cũng thích tranh trước với ta mọi chuyện mà."
"Ngươi thật vô vị, rõ ràng biết là ảo cảnh mà." Tiểu Hắc lên tiếng chê bai.
"Không nhịn được, cái ảo cảnh này phiền chết đi được, giống y hệt thằng nhãi ranh kia, mà đúng lúc ta cũng đang chán." Ôn Thiều Cảnh thu lại ánh nhìn.
Ảo ảnh Ôn Khải Chu bị nàng chặn họng đến không thốt nên lời, đến khi phản ứng lại thì Ôn Thiều Cảnh đã bước qua hắn ta, trực tiếp thoát khỏi ảo cảnh.
"May mà bên ngoài không thấy được tình hình trong ảo cảnh, nếu không ngươi đã bị người ta kéo đi tra hồn rồi." Tiểu Hắc lầm bầm.
"Ngươi nghĩ cái gì thế, bọn họ là người chính đạo, sao có thể tùy tiện tra hồn người khác được."
Tiểu Hắc im lặng hai giây rồi bật cười: "Người chính đạo? Chẳng phải ngươi cũng là người chính đạo sao?"
"Ta độc ác tàn nhẫn, ở một mức độ nào đó đúng là không thuộc chính đạo." Ôn Thiều Cảnh vừa xoa chân vừa ngước nhìn bậc thang trải dài không thấy điểm cuối.