Giang Vân Dịch đứng bên cứ liên tục liếc trộm vị nam tử lạ mặt nọ, cứ tưởng bản thân che giấu rất khéo, kỳ thực ánh mắt rõ ràng đến độ ai cũng nhìn ra được. Ôn Thiều Cảnh ban đầu chưa rõ hắn ta đang làm gì, nhưng bây giờ cũng đoán ra tám chín phần.
Vị nam tu kia từ đầu đến cuối không nói lời nào, lông mày chưa từng giãn ra.
Sau khi Thiệu Hi và dì Thanh đi sắc thuốc, Giang Thừa Tự cùng hai người kia vào một phòng khác, lập tức khởi động trận pháp.
"Thế nào?" Giang Thừa Tự ngồi xuống cạnh bàn.
"Ta cũng không nhìn ra được." Nam tử đáp, liếc mắt về phía hắn ta: "Hoặc là mệnh tuyến của nàng bị cao nhân che lấp, không ai có thể dò xét, hoặc là nàng có liên hệ với những sự kiện trọng đại trong tương lai, mà chúng ta không đủ tư cách để nhìn thấu."
Giang Vân Dịch cố gắng muốn mở miệng, vùng vẫy vài lần rồi buông bỏ. Hắn ta cũng thử viết ra giấy, nhưng chỉ cần nảy sinh ý nghĩ "muốn nói cho người khác biết", liền chẳng thể truyền đạt bất cứ điều gì.
"Vậy có gây hại cho tương lai của tu chân giới không?" Giang Thừa Tự nâng chén trà.
"Hiện tại không giết được nàng." Nam tử cười nhẹ: "Con cũng nói rồi, nàng từng bị ma thú lôi xuống biển, nhưng lại được chính ma thú thả ra. Loại ma thú ấy vốn chỉ kéo người xuống nước, rất ít khi buông tha con mồi. Nhất là nàng không có tu vi, chẳng thể nào tự cứu. Vậy thì hoặc là có người bảo hộ nàng, hoặc là thiên đạo đang bảo vệ nàng."
"Mấy ngày trước, phong ấn Ma Vực bị ma thú bên trong công kích. Người của Phục Thiên Tông đã đi xem, phong ấn có dấu hiệu lỏng lẻo. Còn kẻ bị phong ấn dưới đó giờ ra sao thì không ai rõ." Ông ta tiếp lời: "Ma Vực mấy ngàn năm không có động tĩnh, nhưng thiên đạo không bao giờ để ma tộc lớn mạnh vượt quá giới hạn. Luôn sẽ xuất hiện người có thể chế ngự bọn chúng."
Giang Vân Dịch hiểu ý, bật thốt: "Thúc, ý thúc là... Ôn Thiều Cảnh có thể là người cứu thế? Năm đó ma chủ bị phong ấn khi đã là Đại thừa hậu kỳ, nhưng bây giờ tu vi chắc đã suy giảm. Chúng ta bên này cũng có cao nhân Đại thừa, dù hắn có thoát chưa chắc đã là họa lớn."
"Ta đâu có nói vậy, chỉ là suy đoán thôi. Với lại tu vi của ma chủ không thể tính theo cách thông thường." Nam tử nhấp một ngụm trà, thái độ thoải mái hơn hẳn ban đầu.
"Mệnh cách của nàng thật sự quỷ dị, thời điểm nàng xuất hiện cũng rất đáng ngờ. Con cũng từng nói rồi, ngay cả tà vật trong phong ấn cũng chăm chăm nhìn nàng, đòi thoát ra ngoài. Còn con bạch tuộc kia, tám phần cũng là vì muốn giết nàng."
"Nối hết lại thì logic rất rõ ràng: ma tộc đang truyền tin, muốn giết nàng trước khi người cứu thế trưởng thành." Nam tử vỗ tay kết luận.
"Dù gì tu vi của ta cũng chỉ mới đến Kim Đan, sống thêm vài năm là cùng, chờ không nổi đến lúc ma chủ xuất thế. Tương lai là chuyện của các con, không phải việc ta bận tâm nữa." Ông ta lại cười khẽ.
"Vậy rốt cuộc thúc thấy được điều gì?" Giang Vân Dịch hỏi.
"Chẳng thấy gì cả, toàn bộ đều là tưởng tượng của ta thôi, tin hay không tùy con."
Giang Vân Dịch: "..."
Nếu không phải người này là Tam trưởng lão của Thiên Toán Các, hắn ta thật sự muốn học Thiệu Hi, đập cho một cái.