Chương 22: Ôn muội muội

Ác Nữ Xuyên Sách, Vô Tình Hóa Bạch Nguyệt Quang

Khương Trầm Dạng 02-09-2025 22:40:19

"Ngươi sẽ không bị phát hiện chứ?" Ôn Thiều Cảnh hỏi. "Không đâu. Khi ta ẩn thân ở đây, bọn họ cũng không hề phát giác." Giọng nói kia mang theo vài phần đắc ý. Ôn Thiều Cảnh ngẩng đầu nhìn tượng thần đã nát vụn: "Tại sao lại quấn lấy ta?" "Bởi vì ngươi là người mà ta chờ đợi." Ôn Thiều Cảnh: "?" "Nói rõ ràng một chút." Tiểu xà im bặt. Ôn Thiều Cảnh rất bất lực, bây giờ ngay cả rắn cũng thích làm kẻ nói chuyện úp úp mở mở rồi sao? Nàng nhíu mày, còn định mở miệng, nhưng sau gáy bất chợt truyền đến một cơn đau dữ dội. Một luồng hàn khí lạnh buốt tức khắc tràn khắp toàn thân. Trước khi hôn mê, nàng cắn răng, dồn chút sức tàn hét lên một tiếng. Khi tỉnh lại, nàng đã nằm trên giường. Cảm giác mê man chưa tan, cổ họng khô rát như bị lưỡi dao cắt qua. Vừa hé mắt liền thấy Giang Vân Dịch đang ngồi cạnh bên, tay tựa lên thành ghế. "Đầu đau... Cổ họng cũng đau..." Ôn Thiều Cảnh lắp bắp, giọng khàn đặc như bị lửa thiêu: "Ta... Bị sao vậy?" Giang Vân Dịch liếc nàng một cái, xoay người rót nước: "Tà khí nhập thể. Ta cứ tưởng muội bản lĩnh lắm cơ." "Ta vốn chẳng có bản lĩnh gì... Là huynh có hiểu lầm ta rồi." Ôn Thiều Cảnh muốn chống tay ngồi dậy, nhưng cơ thể yếu đến mức chẳng nhúc nhích nổi. Vừa gượng được một chút, liền đổ ập trở lại. Giang Vân Dịch quay lại vừa lúc thấy nàng té ngã, trong lòng vốn định chờ nàng tỉnh dậy để cười nhạo vài câu, ai ngờ nàng lại mê man đến ba ngày ba đêm. "Muội ngủ liền ba ngày, phát sốt không dứt, thế mà còn chưa cháy não, xem ra cũng là chuyện lạ rồi." Giang Vân Dịch khẽ nhếch khóe môi. Ôn Thiều Cảnh liếc hắn: "Đỡ ta dậy, ta khát... Còn đói nữa." "Ồ." Giang Vân Dịch xưa nay chưa từng hầu hạ ai, vốn định túm nàng dựng dậy cho xong, nhưng vừa thấy cánh tay gầy trơ xương của nàng liền mềm lòng. Chỉ sợ lỡ tay một chút là gãy mất, đành cẩn thận đỡ nàng ngồi dậy. Tuyệt đối không phải vì thương hại, hắn ta chỉ đơn thuần sợ phiền phức mà thôi. Ôn Thiều Cảnh chậm rãi uống nước, tay vẫn còn run rẩy. "Tạm thời chưa thể trục xuất tà khí, đợi quay về sẽ để sư thúc ta xem cho kỹ." Giang Vân Dịch nhíu mày: "Từ trước tới giờ chưa từng gặp loại tà khí nào cứng đầu như vậy. Ai cho phép muội một mình mò vào thần miếu?" "Muốn nhặt chút vàng... Ta nghèo quá rồi." Ôn Thiều Cảnh đáp. Giang Vân Dịch: "..." Ngẫm kỹ lại thì lý do này cũng không tính là vô lý. "Tu chân giới lấy linh thạch làm tiền tệ, vàng không có giá trị." Giang Vân Dịch nói. Ôn Thiều Cảnh vốn đã biết, nhưng vẻ mặt vẫn tỏ ra đầy ngạc nhiên: "Vậy ta..." "Nếu muội được vào Phục Thiên Tông, mỗi tháng tông môn sẽ phát linh thạch cho đệ tử. Đệ tử thân truyền được mười khối trung phẩm linh thạch một tháng, đệ tử nội môn năm khối, ngoại môn thì một trăm khối hạ phẩm." Giang Vân Dịch quan sát nàng hồi lâu: "Ngoài ra còn có nhiệm vụ tông môn, cũng có thể kiếm thêm. Không lo không đủ tiêu." "Ồ, dĩ nhiên... Điều kiện tiên quyết là muội vào được Phục Thiên Tông. Dù các tông môn khác cũng phát thù lao, nhưng không hào phóng bằng. Như đệ tử thân truyền của họ chỉ được một khối trung phẩm thôi." "Chẳng phải kiếm tu đều nghèo lắm sao?" "Nghèo là cá nhân, tông môn thì không. Phục Thiên Tông yêu cầu tư chất rất cao, mỗi năm chỉ thu mười người. Ôn muội muội, muội phải cố gắng đó." Giang Vân Dịch nói đến đây, khẽ mỉm cười nhìn nàng. Ôn Thiều Cảnh lau miệng, thản nhiên đáp: "Ừ, đa tạ Vân Dịch ca ca đã nhắc nhở. Ta đói rồi, mau đi lấy gì đó cho ta ăn." Giang Vân Dịch: "..."