Chương 48: Khả năng thẩm mỹ

Ác Nữ Xuyên Sách, Vô Tình Hóa Bạch Nguyệt Quang

Khương Trầm Dạng 02-09-2025 22:40:18

Giang Vân Dịch vốn định giải thích vài câu, nhưng giờ có giải thích cũng vô ích. Bởi vì ánh mắt của Diệp Phong Lam nhìn hắn ta đã đầy nghi ngờ, không chỉ nghi ngờ, mà còn thản nhiên đứng chắn giữa hai người. Giang Vân Dịch: [Tiếng xấu từ trên trời rơi xuống. ] "Sau này nếu có chuyện gì thì cứ tìm ta, dạo này ta không rời khỏi tông môn đâu." Diệp Phong Lam nói: "Sư muội mới đến, giờ mà rời đi thì không ổn, không dám làm phiền Giang sư đệ." Giang Vân Dịch chớp mắt, tuy rằng Ôn Thiều Cảnh không còn tìm đến mình nữa thì hắn ta đáng ra nên cảm thấy vui mừng, nhưng chẳng hiểu sao trong lòng lại thấy bực bội khó tả. Ôn Thiều Cảnh thì vờ như không thấy ánh nhìn oán thán kia, đi cùng Thiệu Hi đến tìm Lãnh Chân để trao đổi phương thức liên lạc, sau đó liền theo Diệp Phong Lam rời đi. Thất Phong nhìn qua không khác gì những phong khác, nhưng lạnh lẽo hơn hẳn, đều do quá ít người mà thôi. "Phục Thiên Tông có tổng cộng chín phong, Thất Phong chúng ta chỉ có ba mươi bảy người. Các phong khác cơ bản đều có hàng trăm hàng ngàn người. Vì người ít, nên muội có thể chọn viện tùy ý." Diệp Phong Lam nói. Ôn Thiều Cảnh gật đầu: "Sư huynh... Muội có thể ở gần chỗ huynh một chút không? Chỗ này rộng quá, muội thấy hơi sợ." Nàng đoán số người ở Thất Phong không nhiều, nhưng không ngờ lại ít đến thế. Đi cùng Diệp Phong Lam một hồi cũng chẳng thấy ai, mà Thất Phong thì rõ ràng còn nhiều khu chưa khai phá, toàn là rừng rậm. Nhìn vào sâu trong rừng, luôn cảm thấy sắp có thứ gì đó nhảy ra. "Được, viện bên cạnh ta đang trống." "Vâng." Ôn Thiều Cảnh mỉm cười an tâm. Ở gần Diệp Phong Lam cũng giúp nàng giảm bớt cảm giác khác biệt của bản thân. Ôn Thiều Cảnh nhanh chóng ổn định cuộc sống tại Phục Thiên Tông. Trước khi lễ bái sư chính thức diễn ra, nàng không có việc gì, dự định dùng mấy ngày này để đi dạo khắp tông môn. Dĩ nhiên, người đồng hành được nàng lựa chọn là Giang Vân Dịch. "Giang Vân Dịch rõ ràng ghét ngươi như vậy, mà còn phải theo ngươi dạo quanh Phục Thiên Tông, thật là..." Tiểu Hắc nói. "Chuyện bình thường thôi. Hắn phải nhìn thấy ta mới yên tâm. Nếu ta mà tự đi, hắn mà biết được, chắc chắn sẽ lại suy nghĩ lung tung." Ôn Thiều Cảnh nằm dài trên chiếc ghế lắc do Diệp Phong Lam tặng mà phơi nắng, trông vô cùng thư thái. Giang Vân Dịch đến nơi vừa hay nhìn thấy dáng vẻ này, trong lòng cảm thấy không thoải mái chút nào. Trên đường tới còn ngang qua viện của Diệp Phong Lam, cũng may hắn ta không có ở đó, nhưng bản thân lại có cảm giác như đang làm chuyện lén lút. "Rõ ràng là muội cầu ta đưa muội đi dạo, chẳng phải nên đợi ta dưới chân núi sao?" Giang Vân Dịch sa sầm mặt. "Muội đâu có nhớ đường xuống núi." Ôn Thiều Cảnh ngồi dậy, lắc lư ghế: "Nếu huynh thấy phiền thì để muội tự đi cũng được, không sao." "Đi." Giang Vân Dịch có dung mạo xuất chúng, tính tình, thiên tư đều tốt. Tuổi còn nhỏ lại có hai chỗ dựa là Phục Thiên Tông và Thiên Toán Các, nên trong Phục Thiên Tông hay cả các tông môn khác đều rất được lòng người. Có thể nói là tiểu tổ tông được người người nuông chiều. Hắn ta nhìn bóng lưng Ôn Thiều Cảnh mà nghiến răng. Bình thường toàn là người khác chạy theo hắn ta, lần đầu tiên trong đời hắn ta bị người ép đến mức này. Một tiểu cô nương nói mình mới mười bốn tuổi. Đến lễ bái sư sẽ phải thắp đèn hồn, đến lúc đó hắn ta phải xem thử rốt cuộc con lão yêu bà này bao nhiêu tuổi.