Chương 31: Tin hay không tùy ngươi

Ác Nữ Xuyên Sách, Vô Tình Hóa Bạch Nguyệt Quang

Khương Trầm Dạng 02-09-2025 22:40:19

Rất nhiều khi, không phải nàng đánh không lại mấy nữ chủ trong nguyên tác, mà là bởi vì ràng buộc kịch bản, nàng bắt buộc phải thua. Còn bây giờ, đúng là vì thực lực nàng không bằng người ta mà thua. Loại đầu là uất ức, loại sau là nghẹn khuất. Nàng cũng muốn làm nữ chính, vì cớ gì chỉ được đóng vai nữ phụ ác độc? "Muội tỉnh rồi à?" Ôn Thiều Cảnh nghe thấy giọng Giang Vân Dịch thì hơi kinh ngạc. Hắn ta đang cầm hai con cá biển trong tay ném lên cát, rồi lấy ra một con dao nhỏ tinh xảo, bắt đầu xử lý cá. Ôn Thiều Cảnh định hỏi hắn ta có thật biết xử lý cá không, nhưng chỉ mới nhìn ba giây, nàng đã xác định hắn ta thật sự không biết. "Huynh đừng có phá cá nữa." Ôn Thiều Cảnh ho khan vài tiếng: "Những người khác đâu?" "Đi xử lý ma thú rồi." Giang Vân Dịch chau mày cạo vảy cá, nhưng đến khi cạo xong, phần thịt cá chẳng còn lại bao nhiêu. "Huynh đã không cứu ta." Ôn Thiều Cảnh nhìn hắn ta. Từ lúc hắn ta xuất hiện đến giờ chưa từng nhìn thẳng vào mắt nàng, biểu hiện này rõ ràng là có tật giật mình. Giang Vân Dịch khựng tay: "Là cữu cữu ta cứu muội, ta đánh không lại con bạch tuộc kia." "Huynh cũng không hô gọi người giúp, huynh muốn ta chết." Ôn Thiều Cảnh chăm chú nhìn nghiêng mặt Giang Vân Dịch, giọng điệu bình thản, nói rõ rành rành sự thật này. Giang Vân Dịch: "..." "Người ta bình thường đều không nói ra miệng những lời như vậy, để sau này còn có thể gặp lại trong hòa khí. Cuối cùng Giang Vân Dịch cũng ngẩng đầu nhìn về phía Ôn Thiều Cảnh, nặn ra một nụ cười cứng ngắc: "Ta không rõ muội có mưu đồ gì. Nếu muội là kẻ muốn hại Phục Thiên Tông thì sao? Nếu muội là đại ma chuyển thế thì sao?" "Không ít người muốn ta chết. Có lý do chính đáng như huynh, cũng xem như tốt rồi. Phụ mẫu ta từng muốn ta chết, có khi chỉ bởi vì ta là nữ nhi mà thôi." Ôn Thiều Cảnh nhắm mắt lại. "Giỏi thật đấy, giả bộ đáng thương đúng là sở trường, ngươi rõ ràng biết hắn dễ mềm lòng." Tiểu Hắc cười lạnh trong đầu nàng. Ôn Thiều Cảnh chẳng buồn để tâm, đợi đến khi tu vi tăng lên, nhất định phải học cách chặn hẳn cái giọng phiền nhiễu này. Quả nhiên, Giang Vân Dịch sững lại một hai nhịp, do dự hỏi: "Muội thật là Ôn Chiêu Đệ trước kia sao?" "Phải, chỉ là từng gặp chút kỳ ngộ. Rõ ràng thứ đạt được từ kỳ ngộ cũng đã dùng cạn rồi, nếu không ta cũng chẳng suýt chết ngoài biển. Tin hay không tùy huynh. Giờ huynh có thể giết ta, rồi vút bỏ thi thể, nói rằng ta bị ma thú tập kích." Giọng Ôn Thiều Cảnh càng lúc càng nhỏ, nước mắt trào ra từ hốc mắt, nàng cố nén tiếng nức nở.