Chương 40: Ngươi là độc phụ

Ác Nữ Xuyên Sách, Vô Tình Hóa Bạch Nguyệt Quang

Khương Trầm Dạng 02-09-2025 22:40:18

Quá trình leo bậc thang khá nhàm chán, Ôn Thiều Cảnh và Tiểu Hắc cứ thế trò chuyện lác đác. Thỉnh thoảng nàng lại dừng chân ngắm nhìn xung quanh. Cảnh sắc trong Phục Thiên Tông cũng không có gì đặc biệt, ngoại trừ cây vẫn là cây, ngẩng đầu thi thoảng mới thấy có người phi kiếm lướt qua. Từ sau khi thoát khỏi ảo cảnh kia, nàng chưa gặp thêm bất kỳ ảo cảnh nào nữa. Chứng tỏ, trong lòng nguyên chủ chỉ có một nỗi chấp niệm duy nhất là gia đình. Nhưng dù là gia đình của nguyên chủ hay mái ấm mà nàng ta từng mong muốn tự mình gây dựng thì cũng đều chẳng thành. Số mệnh nàng ta, vốn dĩ đã chẳng có lấy một người thân. "Phía trước ngươi còn chín người." Tiểu Hắc nhắc nhở. "Vị trí này cũng ổn." Trông không quá bắt mắt. "Nhưng phía sau có một kẻ sắp đuổi kịp ngươi rồi." "Ồ." Ôn Thiều Cảnh ngoái lại nhìn, quả nhiên phía sau có một nam tử chừng hai mươi tuổi đang bám sát, chỉ cách nàng ba mươi bậc. Nàng lập tức rảo bước nhanh hơn. Cuộc khảo nghiệm nhập môn này dễ hơn nàng tưởng một chút nhưng cũng hợp lý. Bởi tu tiên vốn xem trọng thiên phú và tâm tính, có đủ cả hai thì việc vượt qua vòng chọn lọc cũng nhẹ nhàng như uống nước. Từ đoạn sau của bậc thang, áp lực tăng dần, nhưng không quá nghiêm khắc, chỉ cần cố gắng thì đều có thể vượt qua. Ôn Thiều Cảnh nhìn người thứ chín ngay trước mặt, hít sâu một hơi, vừa ho khan vừa dồn hết sức chạy vọt lên. "Cô nương, xin đợi một chút..." Phía sau truyền đến tiếng gọi gấp gáp, nhưng Ôn Thiều Cảnh không quay đầu, càng không dừng bước. Trực giác nói cho nàng biết, kẻ gọi nàng không hề có ý tốt. Quả nhiên đúng như nàng dự đoán, kẻ kia nói: "Cô nương, ta đã tới đây năm năm rồi. Cầu xin cô nương, nhường ta một chút thôi được không... Ta... Cầu xin cô... Ta đã lớn tuổi rồi, sang năm sẽ vượt quá tuổi được tuyển rồi..."... "Năm nào cũng có tình huống thế này." Bên trong đại điện, nơi chư vị trưởng lão đang quan sát vòng khảo thí, có người thở dài. "Không biết vị cô nương kia sẽ chọn thế nào." "Hi Nhi, đây là người mà con từng nhắc tới sao?" Tam trưởng lão quay sang hỏi Thiệu Hi. Thiệu Hi gật đầu, vẻ mặt có chút khó coi: "Nếu muội ấy nhường lại cơ hội... Thì những tông môn khác khó mà thuận lợi vượt qua như ở Phục Thiên Tông." "Quả là vậy."... "Cô nương, sao lại tuyệt tình đến thế?" "Cô nương, cả đời ta chỉ có duy nhất một nguyện vọng..." Tiếng van nài của nam tử càng lúc càng lớn, đến cả người ở vị trí thứ chín cũng ngoái đầu lại. Ôn Thiều Cảnh cũng quay đầu, nhìn thẳng vào gã ta, song bước chân vẫn không dừng lại. Nàng thấy rõ sự mừng rỡ trên mặt đối phương, bèn bật ho mấy tiếng dữ dội: "Nếu năm nay ta không lên kịp, thì e rằng sẽ không sống nổi nữa, ngươi muốn mạng của ta sao?" Nam tử kia sững lại, nụ cười trên mặt đông cứng trong chốc lát. "Hơn nữa, quy tắc chính là quy tắc. Vì sao ngươi lại chậm hơn ta? Nếu hôm nay kẻ trước ngươi là một đại hán thân cao chín thước, ngươi cũng sẽ chạy tới cầu xin người ta nhường sao? Ngươi thấy ta dễ bắt nạt nên mới nói như vậy đúng không?" "Ngươi nói đó là nguyện vọng duy nhất của đời ngươi, nhưng trên đời này còn vô số người thậm chí không có cả cơ hội để theo đuổi mộng ước. Ngươi có cơ hội đã là điều may mắn, không nắm bắt được thì là chuyện của ngươi." Ôn Thiều Cảnh che miệng, không nói thêm gì nữa, bước chân tăng nhanh, nhưng vì vận động quá sức mà ho dữ dội, thoạt nhìn như sắp ngất đến nơi. "Ngươi là một độc phụ!" Nam tử nọ gào lên, trên mặt hiện rõ vẻ khinh miệt, đồng thời dốc sức đuổi theo. Ôn Thiều Cảnh: "?" Là một nữ phụ bị gọi là "ác độc", nàng thật sự không hiểu nổi logic này.