Chương 24: Ngươi không thể nhường ta một chút sao?

Ác Nữ Xuyên Sách, Vô Tình Hóa Bạch Nguyệt Quang

Khương Trầm Dạng 02-09-2025 22:40:19

"Dân trong trấn này thế nào rồi?" Ôn Thiều Cảnh đi trên đường, nhìn khung cảnh xung quanh, cảm thấy rõ ràng lạnh lẽo hơn nhiều. Đa số cửa hàng đều đóng cửa, dù có mở cũng chẳng thấy bóng người. "Đã cho dùng dược, nhưng vì tà khí xâm nhập quá lâu nên cần thời gian điều dưỡng. Có một số người... Đã không thể khôi phục thần trí, cả đời chỉ có thể sống trong điên dại." Thiệu Hi nói, biểu cảm mang theo vài phần xót xa. Nàng ấy khẽ thở dài: "Chúng ta đã làm hết sức rồi, kết quả như vậy đã là tốt nhất rồi." "Ừm." Ôn Thiều Cảnh khẽ đáp, mím môi, cúi đầu trông vô cùng u sầu. Nàng ngồi trên phi kiếm của Thiệu Hi, nhắm mắt nghỉ ngơi. Kiếm của Thiệu Hi rất vững, gần như không có cảm giác lay động, nhờ trận pháp đặc biệt hộ thể, thậm chí gió cũng không chạm được vào người Ôn Thiều Cảnh. Còn Giang Vân Dịch thì khác, phi kiếm của hắn ta lúc nghiêng lúc lệch, không ít lần suýt đụng vào người nàng. Ôn Thiều Cảnh thật sự hiếu kỳ không hiểu sao một thân truyền đệ tử lại có thể kém cỏi đến vậy. Nếu cứ như thế, chẳng phải làm mất mặt cả Phục Thiên Tông? Thấy ánh mắt Ôn Thiều Cảnh dõi theo, Giang Vân Dịch nghiến răng nghiến lợi, cố gắng khiến kiếm vững hơn, nhưng vì quá sức mà lại chao đảo, suýt nữa đụng vào nàng lần nữa. Ôn Thiều Cảnh: "..." "Ta học mấy cái khác thì không tệ lắm... Nhưng... Phi kiếm..." Mấy chữ sau Giang Vân Dịch không nói tiếp, nhưng ai cũng hiểu. "Đúng thật." Thiệu Hi nhíu mày nhìn hắn ta, không nhịn được bật ra lời nhận xét: "Đệ đúng là tài tình, đến loại kiếm pháp khó như vậy cũng học được, mà một kỹ năng nhập môn như phi kiếm lại không thông thạo nổi." Giang Vân Dịch thở dài, liếc nhìn Ôn Thiều Cảnh, ánh mắt đầy u oán. "Cái gì mà ai cũng biết, mà chỉ mình huynh không, chứng tỏ Vân Dịch ca ca rất đặc biệt, chắc chắn là huynh rất lợi hại rồi." Ôn Thiều Cảnh mỉm cười dịu dàng, lại nhẹ ho hai tiếng, giọng nói mềm mại như tơ lụa, chớp chớp mắt nhìn hắn ta. Giang Vân Dịch nhìn nàng, lý trí nói cho hắn ta biết nàng đang cố ý châm chọc hắn ta. Nhưng khổ nỗi, những người còn lại đều không nghe ra, thậm chí còn bật cười. Đặc biệt là Thiệu Hi, cười đến nghiêng ngả: "Kiếm pháp tuy khó, nhưng đã là đệ tử chính tông thì ai cũng phải học, cho nên..." Giang Thừa Tự cũng không nhịn được, đưa tay che miệng cười nhẹ. Giang Vân Dịch cảm thấy mọi người thật sự không cho hắn ta chút thể diện nào. Hắn ta hít sâu một hơi, quyết định dùng hành động thực tế để vả mặt bọn họ. Nhưng ngay giây kế tiếp, hắn ta cùng thanh kiếm của mình lại rơi thẳng xuống đất. May thay Lãnh Chân phản ứng nhanh, lập tức phi thân kéo hắn ta lên, ném thẳng lên phi kiếm của mình. Xưng quanh lập tức lặng ngắt như tờ, rồi tiếp đó là tràng cười dữ dội của Thiệu Hi. "Nếu không bay được, vậy khi gặp nguy hiểm thì làm sao?" Ôn Thiều Cảnh nghiêng đầu, mang vẻ lo lắng nhìn hắn ta. Giang Vân Dịch mặt không đổi sắc, không muốn trả lời câu hỏi đó. "Gia tộc cho nó rất nhiều phù truyền tống, có điều hình như giờ dùng hết rồi." Giang Thừa Tự cười nói, vẻ tươi cười vẫn chưa thu lại. Giang Vân Dịch giật mình nhìn về phía cữu cữu, không ngờ Giang Thừa Tự cũng hùa vào, hoàn toàn không chừa cho cháu mình chút thể diện nào. Hắn ta khẽ thở dài: "Tiểu cữu cữu, sư tỷ... Các người thay đổi rồi." "Không có đâu, trước nay ta vẫn thích trêu chọc đệ mà." Thiệu Hi lập tức phản bác. Giang Vân Dịch: "..." "Tỷ là người đã trăm tuổi, chẳng lẽ không thể nhường một kẻ mới mười bảy như đệ một chút hay sao?"