"Ừ, dù sao cũng chỉ đi quan sát một chút, chắc sẽ không gặp nguy hiểm."
Vì trời đã xế chiều, mọi người vội ăn qua loa rồi rời khỏi khách điếm, cuối cùng cũng đến được phía đông trấn khi trời chập choạng.
Ôn Thiều Cảnh đứng từ xa ngắm nhìn ngôi miếu được gọi là nơi thờ thần hộ trấn.
Đây có thể xem là công trình lộng lẫy nhất trong toàn bộ trấn nhỏ này, khác biệt hoàn toàn với những căn nhà xiêu vẹo lụp xụp họ từng đi ngang qua ban chiều.
Trước cửa miếu có rất nhiều người đang quỳ lạy, số lượng còn đông hơn cả dân cư họ từng thấy trong trấn. Ai nấy đều thành kính, tư thế quỳ giống hệt nhau như được đúc từ một khuôn, lặp đi lặp lại động tác dập đầu cầu khấn.
"Vào trong xem thử." Giang Thừa Tự cất lời.
Không gian bên trong điện thờ rất rộng. Một pho tượng thần đúc hoàn toàn bằng vàng đặt uy nghi trên bệ cao, sừng sững như chạm đến đỉnh vòm, mang lại cảm giác áp bức kỳ lạ. Thần tượng đứng thẳng, ánh mắt nhìn về phía trước.
Ôn Thiều Cảnh ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tượng thần, luôn cảm thấy có gì đó rất quen thuộc, giống như nàng đã từng thấy ở đâu đó. Nhưng nếu cố tình gạt bỏ mọi suy nghĩ rồi nhìn kỹ, lại phát hiện tượng thần này được khắc họa khá trừu tượng. Chỉ qua hình thái tổng thể có thể đoán được đây là một vị tướng quân. Dù có kiếm trong đồ hình, nhưng khắp đại điện lại không thấy bóng dáng kiếm khí.
Cảm giác lành lạnh kỳ quái lại xuất hiện. Thứ gì đó mềm trơn lặng lẽ quấn lấy cổ nàng. Ôn Thiều Cảnh đưa tay chạm vào cổ, nhưng chẳng có gì cả.
"Các ngươi không dâng hương, không quỳ lạy, lại dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào thần dung, thật là bất kính!" Một bà lão gù lưng bước ra từ góc khuất, chống gậy lê từng bước, nếp nhăn chồng chất khiến khuôn mặt ẩn trong bóng tối của bà ta hiện lên vẻ dữ tợn.
"Vị thần này là ai? Ta chưa từng nghe đến." Thiệu Hi lạnh nhạt nói: "Ta vốn tin vào đạo gia, chẳng hay đây có phải là thần tiên đạo giáo không?"
Ôn Thiều Cảnh liếc mắt nhìn Thiệu Hi, đoán tuổi nàng ấy còn lớn hơn bà lão kia, nên lời lẽ cũng chẳng cần khách sáo.
Ánh mắt bà lão trầm xuống, khuôn mặt vốn âm u lại càng thêm âm trầm: "Đây chính là thần hộ trấn của trấn Thừa Thiên! Đã bảo hộ nơi này hơn trăm năm!"
"Vậy danh hiệu vị thần này là gì?"
"Sao có thể tùy tiện gọi thẳng tên thánh thần?" Bà lão lạnh giọng.
Ôn Thiều Cảnh: "?"
"Nếu các ngươi không có thành tâm, xin hãy rời đi. Chúng ta không chào đón hạng người bất kính với thần linh!" Ánh mắt bà ta mỗi lúc một thêm đáng sợ.
Giang Thừa Tự chỉ cúi đầu nói lời xin lỗi, rồi dẫn mọi người lui ra. Bà lão vẫn đứng ở cửa, ánh mắt dõi theo đầy thù địch.
"Ác khí nơi này đã ngập trời, nếu để trễ thêm vài hôm, e rằng tà vật ẩn trong kim thân sẽ thành hình. Nếu có thể, chi bằng giải quyết ngay đêm nay."
"Thiệu sư tỷ, tỷ ở lại bố trận cùng ta. Lãnh sư huynh, làm phiền huynh đưa Vân Dịch và Ôn cô nương rời khỏi đây, tiện thể dò xét trong trấn xem còn dị trạng nào không."
Không ai phản đối, Ôn Thiều Cảnh cũng không. Nàng lại đưa tay chạm nhẹ lên cổ mình.
Trực giác mách bảo, thứ đang quấn lấy nàng không giống yêu tà, mà dường như chẳng có ác ý gì. Ôn Thiều Cảnh nắm chặt vật phòng thân Giang Vân Dịch từng trao cho.
Khi ba người quay lại trấn, trời đã tối hẳn. Con phố từng có người qua lại giờ đây vắng tanh, nhà nhà cửa đóng then cài. Nếu không phải vài nơi còn ánh nến chập chờn, thì khung cảnh chẳng khác nào một tòa thành hoang.
"Đến tối là tiểu trấn vắng lặng thế sao?" Giang Vân Dịch nhíu mày: "Ta nhớ đâu có giới nghiêm gì."
"Cẩn thận!" Lãnh Chân đột nhiên dừng bước, mặt biến sắc, vươn tay kéo cả Giang Vân Dịch và Ôn Thiều Cảnh lùi lại mấy trượng.