Ôn Thiều Cảnh muốn mắng người, nhưng không mắng ra lời, nước biển nhanh chóng tràn qua miệng mũi nàng, nàng chỉ có thể nín thở. Nếu thân thể này có thể khôi phục lại trạng thái như chính thân thể nàng từng có, thì chuyện bơi ngược lên tuyệt đối không thành vấn đề.
Nhưng nghĩ vẫn chỉ là nghĩ.
Nàng mở mắt ra, dồn hết sức lực toàn thân cố gắng bơi lên, song một chiếc xúc tu nhanh chóng quấn lấy cổ chân kéo nàng xuống đáy. Vốn dĩ nàng đã chẳng còn bao nhiêu sức, bị cản trở như vậy, chỉ như một con bướm bị nước cuốn, vùng vẫy đôi lần liền không bay nổi nữa.
Nước biển tĩnh lặng, nàng không nghe thấy bất kỳ thanh âm nào xung quanh. Có lẽ có tiếng, nhưng thân thể hiện tại quá suy nhược, ngoại trừ tiếng ong ong trong đầu thì chẳng cảm nhận được gì khác.
"Tiểu Hắc, ta nghĩ ngươi nên thể hiện một chút tác dụng đi." Ôn Thiều Cảnh nói trong tâm trí, giọng nghe vẫn còn xem như bình tĩnh.
"Giang Vân Dịch đang ở không xa chỗ ngươi, ngươi chắc chứ?"
Ôn Thiều Cảnh: "..."
"Dù không có ai ta cũng không thể ra mặt, ngươi chọn đi. Chết đuối hay chết bệnh, chọn một thôi." Tiểu Hắc thở dài: "Ta còn tưởng lần này mình nhìn người không tệ, ai ngờ..."
"Vô dụng. Kẻ ngươi nói chờ đợi chính là ta mà? Con rắn rác rưởi." Ôn Thiều Cảnh lạnh lùng thốt ra hai chữ.
Tiểu Hắc: "..."
Nó thật sự không rõ, rốt cuộc là ai mới là kẻ vô dụng.
Giang Vân Dịch đứng từ xa nhìn về phía Ôn Thiều Cảnh, trong tay nắm chặt kiếm, hồi lâu vẫn không hành động. Ôn Thiều Cảnh không thể nhìn thấy hắn ta, nhưng hắn ta vẫn chưa xuất hiện, chắc là hắn đang suy tính gì đó. Cũng không khó đoán là đang cân nhắc điều gì.
"Ngươi cảm thấy hắn sẽ cứu ngươi không?" Tiểu Hắc hỏi.
"Nếu thế gian này thực sự có luân hồi, hắn không cứu ta, kiếp sau ta sẽ trở về giết hắn." Ôn Thiều Cảnh lạnh giọng đáp.
Giống như bọn họ không thể dò xét lai lịch của nàng, quy tắc luân hồi nơi đây e rằng cũng chẳng thể xóa đi ký ức của nàng.
Cổ chân Ôn Thiều Cảnh cố vùng vẫy đôi chút.
Tiểu Hắc ngữ khí pha chút giễu cợt: "Ngươi thật bá đạo, Giang Vân Dịch không cứu ngươi, kỳ thật cũng là chuyện bình thường."
"Đúng là bình thường. Nhưng nếu là ngươi, ngươi cũng sẽ giết hắn đúng không?" Ôn Thiều Cảnh lật xem những đạo cụ trong tay, không có tấm nào để cứu mạng một cách bình thường, nhưng có một tấm trói buộc phù có thể kéo Giang Vân Dịch cùng chết với nàng.
Dĩ nhiên cũng có thể trói con ma thú kia, nhưng sau khi trói rồi thì sao? Muốn nó đưa nàng lên mặt nước, khả năng cao sẽ bị ba người còn lại trông thấy, vậy thì giết họ diệt khẩu sao? Nếu không giết, thì giải thích thế nào?