"Biết đâu, nếu ta có thể đầu thai lần nữa, cuộc đời sẽ không khổ như vậy..."
Giang Vân Dịch nhìn Ôn Thiều Cảnh đang nước mắt lưng tròng, trong lòng không khỏi phiền muộn. Hắn ta lấy từ túi trữ vật ra một chiếc ngoại bào, ném lên người nàng: "Gió biển mạnh lắm."
"Tiểu tử này bị lừa cũng nhanh quá rồi, lương tâm ngươi không đau à?" Tiểu Hắc không nhịn được chê bai: "Tên này thật sự mười bảy tuổi sao? Sao giống bảy tuổi quá vậy? Quá ngây thơ rồi."
"Đừng hỏi, hỏi tức là không có lương tâm." Ôn Thiều Cảnh kéo áo choàng che kín mặt, co người cuộn lại trong đó: "Hơn nữa, ta chỉ muốn sống, ta sai ở chỗ nào? Hiện tại ta đâu có hại ai."
Nàng ngáp một cái, khép mắt ngủ tiếp. Suy nghĩ duy nhất trong lòng nàng lúc này chính là trước khi mấy người kia quay lại, nàng chẳng có cơ hội ăn được gì.
Giang Vân Dịch thỉnh thoảng lại liếc nhìn nàng, cảm giác trong lòng thật sự vô cùng khó chịu. Một mặt, nếu Ôn Thiều Cảnh thực sự chỉ là một tiểu cô nương bất hạnh gặp được kỳ ngộ, thì những điều hắn ta làm quả thật có chút quá đáng. Mặt khác, nếu tất cả đều là giả...
Hắn ta nhìn con cá trong tay, buông con dao xuống, quả nhiên phá hỏng rồi, chẳng còn tí thịt nào sót lại.
"Vì sao muội lại biết tuyến hải trình ấy?" Giang Vân Dịch hỏi.
Quả thực bọn họ đã không đi theo chỉ dẫn của Ôn Thiều Cảnh, bởi lo sợ lời nàng nghe được là sai. Lúc bỏ phiếu, chính hắn ta là người phản đối kịch liệt nhất.
"Lúc đau đầu có người nói cho ta nghe. Ngoài khơi có một trận pháp, là trận gì thì ta nghe không rõ, chỉ nhớ cách rời đi." Ôn Thiều Cảnh cười khổ.
"Thế sao muội dám chắc người đó không lừa chúng ta?"
"Dù sao cũng bị vây rồi, thử một lần cũng đâu mất gì." Ôn Thiều Cảnh kéo cổ áo, đôi mắt vẫn còn hoe đỏ: "Giờ ta vẫn rất khó chịu, đừng hỏi nữa. Sự thật là như vậy, huynh không tin thì ta có nói gì cũng vô ích."
"Nhưng khi bọn họ quay lại, chắc chắn sẽ hỏi muội."
"Không đâu, bọn họ đâu phải huynh." Ôn Thiều Cảnh quấn chặt áo, gọi lớn: "Vân Dịch ca ca, ta đói quá..."
Giang Vân Dịch: "..."
Người này rốt cuộc là thể loại gì thế?
Hắn ta nhìn cá rồi như chợt nhớ ra điều gì, liền lấy từ túi ra một bình nhỏ: "Muội ăn đan dược dưỡng khí đi, ăn vào sẽ không đói nữa."
"Ngon không? Vị gì vậy?" Ôn Thiều Cảnh nhìn viên đan dược đen sì mà Giang Vân Dịch đưa qua, mùi vị đã khiến người ta chùn bước.
"Thuốc thì có gì mà ngon?" Giang Vân Dịch nhét luôn viên đan vào miệng nàng, động tác vô cùng dứt khoát.