Chương 49: Khả năng thẩm mỹ

Ác Nữ Xuyên Sách, Vô Tình Hóa Bạch Nguyệt Quang

Khương Trầm Dạng 02-09-2025 22:40:18

"Vân Dịch ca ca, huynh đi nhanh chút được không? Là đi đường này xuống núi sao? Hay là huynh cũng không biết?" Ôn Thiều Cảnh ngoái đầu: "Chậc, vẻ mặt này... Huynh lại đang nghĩ gì xấu xa à?" "Ta thì có thể nghĩ gì xấu được chứ." Giang Vân Dịch tức tối nói, bước nhanh hơn: "Muội muốn xem gì?" "Tất cả." Giang Vân Dịch: "..." "Vậy đưa muội đi xem cấm địa trước." Giang Vân Dịch nhìn vào mắt Ôn Thiều Cảnh: "Những nơi đó tuyệt đối không được tùy tiện bước vào, bằng không một khi xảy ra chuyện thì không ai cứu kịp." "Vâng." Ôn Thiều Cảnh gật đầu: "Vân Dịch ca ca thật tốt, còn nhắc nhở muội mấy chuyện này, muội biết ngay huynh quan tâm muội nhất mà." Giang Vân Dịch hít sâu một hơi. Tiểu Hắc cười như điên: "Hắn sắp bị ngươi làm cho tức chết rồi đấy. Không thể đổi người khác để trêu sao?" "Trước mắt chưa tìm ra ai thú vị hơn hắn." Cấm địa trong Phục Thiên Tông có không ít, nơi đầu tiên là Vạn Khí Lăng. "Đây là một trong những nền móng lập tông của Phục Thiên Tông. Ngoài thời gian quy định, ai vào đó đều chết, là một kho binh khí." Ôn Thiều Cảnh gật đầu, trên mặt không có biểu cảm gì đặc biệt. Mấy nơi như thế này, nàng đã thấy quen. "Thần kiếm của tu tiên giới, sáu phần nằm trong tay Phục Thiên Tông, tất cả đều cất trong này. Rất nhiều kiếm đã nhận chủ, nhưng cũng có vô số thần kiếm đã chờ đợi hàng ngàn hàng vạn năm mà vẫn chưa chọn được ai." Giọng Giang Vân Dịch đầy kiêu hãnh. Hắn ta trông mong sẽ thấy sự chấn động hoặc ngưỡng mộ trên mặt Ôn Thiều Cảnh, tiếc là nàng chẳng có biểu cảm gì. "Muội có biết thần kiếm là gì không?" "Biết." Ôn Thiều Cảnh gật đầu: "Nhưng ta không nhìn thấy, cũng không phải của ta, tại sao ta phải kích động?" Giang Vân Dịch: "..." "Kiếm của huynh là thần khí à?" "Không, chỉ là tiên phẩm." Giang Vân Dịch nghiến răng, vừa nói xong thì thanh kiếm trong tay khẽ rung hai cái, khiến đầu hắn ta đau nhức: "Tuy nhiên, nó cũng không thua kém gì thần kiếm." Ôn Thiều Cảnh gật đầu, không phản bác. Giang Vân Dịch lại bị chọc giận. "Chờ muội đạt Kim Đan rồi, có thể vào chọn binh khí." Giang Vân Dịch cáu kỉnh nói. "Ồ." Ôn Thiều Cảnh liếc mắt nhìn hắn ta: "Nếu muội lấy được thần khí, Vân Dịch ca ca sẽ vui cho muội chứ?" "Muội cố gắng đi, ta tin muội, chắc chắn muội sẽ làm được." Giang Vân Dịch nở một nụ cười cực kỳ giả tạo. "Thật tốt quá, cảm tạ Vân Dịch ca ca." "Hậu sơn có một khu cấm địa, muội không thể vào. Có kết giới rõ ràng, đến rìa là không vào được nữa. Bên trong là bí cảnh và ma thú bị giam giữ." "Nơi tuyệt đối không được vào chính là chỗ kia." Giang Vân Dịch vạch tay chỉ một vùng: "Chỗ đó là nơi lão tổ tọa trấn." "Cụ thể ở đâu?" "Là vùng ấy, tránh ra xa là được." Giang Vân Dịch đáp. Ôn Thiều Cảnh: "..." Nàng nhìn khu rừng rậm rạp phía trước, chỗ đó vừa âm u lại có hình thù kỳ quái rồi hơi nhíu mày: "Lão tổ sống ở đó sao?" "Là ảo trận che mắt. Nghe nói có núi nhưng ta chưa vào nên cũng không rõ." Ánh mắt Giang Vân Dịch lộ rõ khát vọng: "Nhân tộc chỉ có hai người tu đến Đại Thừa kỳ, một vị ở Phục Thiên Tông, đó là chỗ dựa lớn nhất của chúng ta... Không biết bao giờ ta mới kết Kim Đan đây." "Huynh nói chuyện cứ như lão già." Ôn Thiều Cảnh liếc hắn ta một cái, người gì mà thực tế thế không biết, nhìn Đại Thừa lại mơ Kim Đan. Nàng lại nhìn rừng cây kia một lần nữa, xấu đến mức nàng chẳng muốn nhìn lại. Dù lão tổ kia có lợi hại cỡ nào, nhưng thẩm mỹ chắc chắn là có vấn đề. ... Ôn Thiều Cảnh: "Xấu quá." Thẩm Kỳ Nghiêu: "?"